Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 46: 46: Hắn Chỉ Không Muốn Có Càng Nhiều Người Biến Thành Người Kia Thôi



NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 46: Hắn chỉ không muốn có càng nhiều người biến thành người kia thôi
‎ Ánh trăng như dòng nước gợn sóng, bầu trời đêm đen kịt đã phai đi chút màu sắc đậm đặc, mỏng manh như một tấm lưu ly màu xanh đậm, tiếng mèo đêm vang lên trong con hẻm, hình thành sự tương phải hoàn toàn với giọng của Lâm Tùy An lúc này.
‎ Hoa Nhất Hoàn lẳng lặng nhìn thiếu nữ trước mắt, nàng dùng vẻ mặt cực kỳ thản nhiên để kể lại vụ án chấn động cả Dương Đô và nước Đường một tháng trước, giống như nàng chỉ là một nhân chứng không liên quan, chỉ khi nói đến cái tên Kỳ Nguyên Sinh thì đôi đồng tử nàng mới thỉnh thoảng hiện ra chút cảm xúc.
‎ “Kỳ Nguyên Sinh trước khi chết có nói, hắn và Đông Triều đều chỉ là con kiến hôi, bị ép đến tuyệt cảnh nên chỉ có thể lấy máu đổi máu, lấy mạng đổi mạng.

Hoa Nhất Đường cũng nói, chắc chắn có cách khác.

Chỉ là…!Kỳ Nguyên Sinh lại không tin.” Lâm Tùy An nói đến đây, dừng một chút: “Kỳ Nguyên Sinh không phải không tin, mà là không dám tin.”‎
‎ Hoa Nhất Hoàn im lặng.‎
‎ “Một Kỳ Nguyên Sinh đã như thế thì mười Kỳ Nguyên Sinh sẽ như thế nào? Và một trăm người như hắn thì sẽ ra sao? Ngàn vạn Kỳ Nguyên Sinh như thế thì phải làm sao?” Lâm Tùy An thở dài, tiếp tục nói: “Sau khi Kỳ Nguyên Sinh chết, Hoa Nhất Đường ngồi một mình trong phòng ba ngày, có lẽ lúc đó hắn đã quyết định.”‎
‎ “……”‎
‎ “Hắn chỉ không muốn để cho nhiều Kỳ Nguyên Sinh xuất hiện nữa mà thôi.” Lâm Tùy An khẽ giọng nói.‎
‎ “Chẳng lẽ nó muốn giải hết nỗi oan trong thiên hạ thật sao?” Hoa Nhất Hoàn nói: “Lời nói ngây thơ trẻ con đó, Lâm nương tử ngươi cũng tin sao?”‎
‎ Lúc Hoa Nhất Hoàn hỏi những lời này, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm biểu cảm của Lâm Tùy An, không muốn bỏ xót một chút gợn sóng nào trên gương mặt cô.
‎ Tuy rằng hắn rất không muốn thừa nhận, nhưng tên tứ đệ ăn chơi trác táng của hắn tuy rằng bình thường có vẻ không đứng đắn, thế nhưng quả thực cũng có phải phần bản lĩnh nhìn người, hắn cũng muốn nhìn xem vị tiểu nương tử được Tứ Lang đánh giá cao này sẽ trả lời như thế nào.‎
‎ Nhưng Lâm Tùy An không lập tức trả lời, mà chỉ ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, ánh trăng lóe lên trong đôi mắt đen kịt của nàng, biểu cảm của nàng có hơi bi thương, lại có hơi hoài niệm, tựa như xuyên qua bầu trời xa xôi để nhìn về một nơi càng xa xôi hơn.‎
‎ Đột nhiên, Lâm Tùy An cười nói: “Ta không tin.”
‎ Đáp án này hiển nhiên không nằm trong dự liệu của Hoa Nhất Hoàn, biểu cảm đoan trang của Hoa gia chủ suýt nữa sụp đổ.
‎ “Thế gian có rất nhiều chuyện mà sức người không thể nào làm được.

Án oan trong thiên hạ cũng đếm không xuể, cho dù có ngàn vạn người hỗ trợ, hao phí mấy ngàn năm thời gian cũng không thể làm được.” Lâm Tùy An cười nói: “Nhưng mà, vẫn nên có ước mơ, lỡ như không cẩn thận mà thực hiện được thì sao?”‎
‎ Hoa Nhất Hoàn: “…”‎
‎ Đây tính là câu trả lời gì chứ?!‎
‎ “Thực ra ta có tin hay không không quan trọng, quan trọng là Hoa gia chủ ngươi có tin Hoa Nhất Đường hay không?” Lâm Tùy An hỏi ngược lại.‎

‎ Hoa Nhất Hoàn đen mặt: “Nó chỉ là một tên nhóc ăn chơi trác táng, ngoại trừ khoe khoang mắng người thì chỉ biết ăn uống vui chơi, sao ta tin nó có thể làm quan được?”
‎ Lâm Tùy An lắc đầu: “Hoa gia chủ ngài cần gì phải lừa mình dối người, hắn há lại là loại ăn chơi trác táng bình thường? Ba năm nay làm một công tử ăn chơi trác tác, mọi việc hắn làm cho dù là mắng người đánh nhau hay là đấu gà ẩu đả, mục đích đều là vì muốn áp chế Phùng thị.

Bạch sinh tồn tại nhiều năm như vậy, vì sao Phùng thị sớm không dừng muộn không dừng mà cứ phải hạ lệnh cấm vào ba năm trước, không phải là vì tên Hoa Nhất Đường công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô đột nhiên xuất thế, phá vỡ sự phân bố thế lực ăn chơi trác táng của Phùng Du Nghĩa, thành lập trật tự của giới ăn chơi mới, khiến Phùng thị không thể không bớt hoành hành lại hay sao.”‎
‎ Khuôn mặt của Hoa Nhất Hoàn càng đen hơn.‎
‎ Lâm Tùy An: “Kim Lân há lại là vật trong ao(*), Hoa gia chủ, cứ buông tay để cho hắn đi làm việc hắn muốn làm đi.”‎
(*)Câu này như kiểu ở nhà với mẹ ngày nào khôn ấy.
‎ Hoa Nhất Hoàn lại trầm mặc, lông mày nhíu lại như vỏ mướp đắng.‎
‎ Lâm Tùy An nói đến miệng khô lưỡi khô, rót hai chén nước lạnh uống, thầm nghĩ cô hôm nay cũng coi như hết tình hết nghĩa, phát huy vượt tiêu chuẩn rồi, về phần vị Hoa gia chủ này có thể nghe lọt được mấy phần thì phải xem tạo hóa của Hoa Nhất Đường thôi.
‎ Thật lâu sau, Hoa Nhất Hoàn cuối cùng cũng mở miệng: “Nếu ta không đồng ý, có phải ngươi sẽ dẫn Tứ Lang bỏ trốn hay không?”‎
‎ “Phụt” Lâm Tùy An phun một ngụm nước trong miệng ra: “Khụ khụ khụ! Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm! Hoa Nhất Đường chỉ muốn ta cùng đến Đông Đô tham gia chế cử với hắn.”‎
‎ Biểu cảm của Hoa Nhất Hoàn càng lúc càng nặng nề: “Lâm nương tử có đồng ý không?”‎
‎ “Chuyện ta đồng ý với Hoa gia chủ ta tuyệt đối không đổi ý.” Lâm Tùy An liếc mắt nhìn vào sương phòng, hạ thấp giọng: “Từ nay về sau ta sẽ cắt đứt hết các mối quan hệ gì với Hoa Nhất Đường…”‎
‎ “Ta bỏ một ngàn vàng, thuê Lâm nương tử hộ tống Tứ Lang đến Đông Đô.”‎
‎ “!!”‎
‎ Lâm Tùy An há hốc miệng, một ngàn vàng khổng lồ kia nhét nửa câu sau của cô vào lại trong họng.
‎ Ngươi anh em, anh muốn làm gì hả? Buổi chiều vẫn là tiết mục “Cho cô một trăm triệu triệu rời xa em trai tôi”, lúc này mới qua mấy canh giờ lại đổi thành kịch bản “Cho cô 200 triệu làm vệ sĩ em trai tôi”?‎
‎ Hoa Nhất Hoàn thấy Lâm Tùy An không trả lời, lại bổ sung thêm một câu: “Thêm một ngàn vàng nữa.”‎
‎ “Duyệt!” Lâm Tùy An đồng ý ngay tắp lự, nội tâm lệ rơi đầy mặt: Không phải tôi không có khí phách, mà là đối phương thật sự cho quá nhiều!‎
‎ Hoa Nhất Hoàn gật đầu, đứng dậy đi tới trước cửa sương phòng, lạnh lùng nói: “Đi ra đây.”‎
‎ Hoa Nhất Đường cầm quạt che nửa khuôn mặt chần chừ đi ra cửa, phía sau là Lăng Chi Nhan vẻ mặt cực kỳ xấu hổ.‎
‎ Hoa Nhất Hoàn: “Tứ Lang đệ thực sự quyết tâm muốn đi tham gia chế cử phải không?”‎
‎ Hỏi nửa ngày cũng không thấy Hoa Nhất Đường trả lời, quay đầu nhìn thì thấy Hoa Nhất Đường đang nhìn chằm chằm Lâm Tùy An mỉm cười, đã thế còn cười đến gió xuân nhộn nhạo.‎
‎ Lâm Tùy An: “E hèm, khụ!”‎
‎ Hoa Nhất Đường hoàn hồn, hắng giọng, ôm quyền nói với Hoa Nhất Hoàn: “Vâng.”‎
‎ Hoa Nhất Hoàn thở dài: “Vậy thì chuẩn bị cho tốt.”‎
‎ “Vâng.”‎
‎ “Nếu rớt bảng cũng không sao, dựa vào gia thế và tài lực của Hoa gia ta, quyên góp một chức quan cho ngươi cũng không phải là việc khó.”‎

‎ “Vâng!‎”
‎ “Theo ta về nhà.”‎
‎ “Vâng ạ!”
‎ Hoa Nhất Đường vui vẻ hớn hở chào Lâm Tùy An và Lăng Chi Nhan, ríu ra ríu rít đi theo phía sau Hoa Nhất Hoàn, xa xa truyền tới cuộc đối thoại của hai huynh đệ.
‎ Hoa Nhất Hoàn: “Lăng thị có thể đứng vào ngũ tính thất tông mấy trăm năm không ngã, cũng không phải thứ dễ chơi, biết người biết mặt không biết lòng, Tứ Lang ngươi chớ thấy Lục lang Lăng gia kia mày rậm mắt to đẹp mã mà tin hắn, cẩn thận kẻo bị lừa.”‎
(Khiếp, thằng em anh cũng dễ chơi quá)
‎ Hoa Nhất Đường: “Đại ca sao lại nói thế, Lăng Lục Lang sao đẹp bằng đệ được?”‎
‎ Lâm Tùy An dở khóc dở cười liếc mắt nhìn Lăng Chi Nhan, Lăng Tư Trực đại nhân khóe mắt giật giật, rất giống như muốn chửi đổng, nhưng lại ngại mặt mũi thế gia trăm năm nên một lúc lâu sau cũng chỉ nặn ra được một câu: “Ta tốt xấu gì cũng là Ti Trực Đại Lý Tự, Hoa gia chủ lại ở trước mặt ta nói muốn quyên quan cho Hoa Tứ Lang?”‎
‎ Lâm Tùy An: “Đúng là phong cách Hoa gia bọn họ.”‎
‎ “……”‎
‎ “Đúng rồi Lăng Tư Trực, lúc trước ngươi nói có việc muốn bàn với ta, là chuyện gì vậy?” Lâm Tùy An hỏi.‎
‎Lăng Chi Nhan khựng lại, thở dài: “Không sao, cũng không phải đại sự gì, đợi Lâm nương tử đến Đông Đô rồi bàn cũng không muộn.”‎
‎ “Ngươi không lên đường cùng chúng ta sao?”‎
‎ Lăng Chi Nhan bất đắc dĩ cười nói: “Ta phải về sớm mấy ngày để giúp Hoa Tứ Lang soạn thư đảm bảo chế cử.”‎
‎ Nói xong Lăng Chi Nhan ôm quyền cáo từ, chỉ là không biết vì sao bóng lưng có hơi bực mình.
‎ Lâm Tùy An ngẫm lại, sau đó thì bừng tỉnh đại ngộ.‎
‎ Cô hộ tống Hoa Nhất Đường đi Đông Đô, tiền hoa hồng cao tới hai ngàn vàng, mà Lăng Chi Nhan mạo hiểm bị giáng chức thay Hoa Nhất Đường bảo lãnh lại chỉ có một ngàn vàng, xem ra Lăng Chi Nhan cảm thấy việc mua bán này thua lỗ nên khó chịu đây mà.‎
  *
‎Tin tức công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô muốn đi Đông Đô tham gia chế cử Đán Nhật lan đi rất nhanh, dân chúng Dương Đô chỉ coi đó là lời đùa, thế nhưng lại khiến giới ăn chơi trác táng chấn động, các công tử ăn chơi ngày ngày đều đến Hoa trạch hóng hớt, trước cổng lớn Hoa trạch mỗi ngày có xe ngựa đi qua đi lại, tiếng ngươi huyên náo không ngớt.


‎ Hoa Nhất Đường lại một lần nữa phát huy tính chủ quan của một công ăn chơi trác táng, dứt khoát mở rộng cửa lớn tổ chức yến tiệc, nhiệt tình chiêu đãi, nghe nói Lưu Thủy yến tiệc kia hết sức xa hoa, có thể nói là tập trung toàn bộ ẩm thực của nước Đường.

Đương nhiên, thân là bằng hữu rượu thịt của Hoa Nhất Đường, các công tử ăn chơi đều không thể đến tay không, mỗi người đều chuẩn bị hậu lễ cho Hoa Nhất Đường, tính đi tính lại, Hoa thị còn kiếm được một khoản béo bở.‎
‎ Lưu Thủy yến tổ chức ước chừng ba ngày, lúc đó Lâm Tùy An tránh đi kiếm chút an nhàn, nhân tiện chọn giờ hoàng đạo đi chào hỏi Cận Nhược.

Đương nhiên, lúc trước cô đã cố ý thông báo cho Hoa Nhất Đường tính toán của mình, miễn cho tên kia lại khóc lóc hờn dỗi vu vơ.
‎ Nhà của Cận Nhược ở phố Thanh Hạnh phường Lăng Khê, hai bên đường trồng đầy cây Hạnh, nghe nói trong phường còn có một vườn Hạnh cho nên khắp đường đều bán mứt hạnh khô.‎

‎ Lúc Lâm Tùy An xách nửa cân hạnh khô gõ cửa Nhà Cận Nhược, Cận Nhược nhìn thấy thì cực kỳ ghét bỏ.‎
‎ “Hạnh khô ta ăn chán rồi.”‎
‎ Lâm Tùy An: “Đây là của ta.”‎
‎ “……”‎
‎ “Ngươi đến đây làm gì?”‎
‎ “Ngươi không phải muốn có Thiên Tịnh sao?‎”
‎ Cận Nhược chẳng những không cảm thấy vui sướng mà còn cực kỳ cảnh giác, miễn cưỡng đón Lâm Tùy An vào cửa.

Nhà Cận Nhược không lớn, thậm chí còn nhỏ hơn cả căn nhà lâm Tùy An thuê, nhìn không khác gì nhà của dân chúng bình thường khác, nếu muốn nói là có gì đặc sắc thì đó là phòng bếp của trưởng lão người Hồ ở Tịnh Môn, Trương Kỳ.‎
‎ Trương Kỳ nhìn thấy Lâm Tùy An thì cực kỳ vui vẻ, nhiệt tình mời Lâm Tùy An ở lại ăn cơm trưa, Tịnh Môn không hổ là môn phái chuyên đứng sạp đồ ăn vặt, tay nghề thật sự không có gì để nói, chẳng thua kém gì với món ăn ở lầu Phù Dung, Lâm Tùy An vui vẻ ăn hai chén lớn, ánh mắt Cận Nhược nhìn cô không còn chút thiện ý nào.
‎ Cận Nhược: “Ngươi tới đây ăn chực phải không?”
‎ Lâm Tùy An: “Hoa Nhất Đường muốn đi Đông Đô tham gia chế cử.”‎
‎ “Hoa gia chủ ra giá hai ngàn vàng thuê ngươi bảo vệ hắn, còn dùng một ngàn vàng mua chuộc Lăng Chi Nhan làm quan bảo đảm.”‎
‎ Lâm Tùy An rất hài lòng, nói chuyện với Cận Nhược đúng là tiết kiệm sức lực, cho nên bỏ qua vấn đề tiền tình, đề cập đến thẳng vấn đề chính thôi.
‎ “Ta bỏ ra ba trăm vàng, thuê ngươi lên đường cùng chúng ta.”‎
‎ “Ba, ba ba ba trăm vàng?! Mời ta?!” Giọng Cận Nhược cao lên quãng tám, lập tức phản ứng lại bản thân mình có hơi thất thố, ho khan một tiếng: “Ngươi, ngươi xem thường ai đấy…”‎
‎ Lâm Tùy An: “Bốn trăm vàng.”‎
‎ Trương Kỳ hít một ngụm khí lạnh, Cận Nhược bắt đầu lắp bắp: “Bốn trăm…!Ta ta đường đường là thiếu môn chủ Tịnh Môn, há, há có thể vì ngũ đấu gạo mà cúi…”‎
‎ “Năm trăm vàng.”‎
‎ “……”‎
‎ Trường Kỳ liều mạng nháy mắt với Cận Nhược.‎
‎ Cận Nhược cố gắng duy trì biểu cảm: “Đây, đây đây đây không phải là vấn đề tiền bạc!”‎
‎ Lâm Tùy An: “Trên đường ta sẽ dạy ngươi Thập Tịnh Tập.”‎
‎ Cận Nhược: “!!”‎
‎ “Lời hứa lúc trước đó của chúng ta vẫn có hiệu lực, chỉ cần ngươi có thể thắng ta, ta sẽ hai tay dâng Thiên Tịnh lên cho ngươi.”‎
‎ “……”‎
‎ Trương Kỳ đứng ngồi không yên: “Thiếu môn chủ, chúng ta qua đây nói chuyện riêng một chút.”‎
‎ Cận Nhược ngơ ngác bị kéo đi, hai người ở trong phòng lẩm bẩm với nhau không biết nói gì, Lâm Tùy An hoàn toàn không nóng nảy, cái giá mà cô đưa ra đủ mê người, hơn nữa còn lấy Thập Tịnh Tập làm mồi nhử, không sợ Cận Nhược không rung động.‎
‎ Quả nhiên, chỉ qua thời gian một chén trà, hai người bước ra ngồi ngay ngắn đối diện, chính thức đàm phán.‎
‎ Trương Kỳ: “Lâm nương tử muốn thuê mạng lưới tin tức của Tịnh Môn.”‎
‎ Lâm Tùy An: “Đúng vậy.”‎
‎ “Ta nói trước, cho dù thiếu môn chủ và các ngươi cùng lên đường, nhưng phàm là tin tức từ Tịnh Môn thì vẫn phải thu phí theo điều khoản, thu từng cái một, không được thiếu.”‎

‎ “Đó là đương nhiên.”‎
‎ Dù sao đến lúc đó Hoa Nhất Đường sẽ trả tiền.

Lâm Tùy An thầm nghĩ.‎
‎ Cận Nhược: “Ngươi phải dốc hết sức dạy ta công phu trên Thập Tịnh Tập!”‎
‎ “Không thành vấn đề.”‎
‎ Trưởng lão Trương: “Năm trăm vàng ngươi định trả như thế nào?””
‎ Lâm Tùy An mỉm cười: “Ngày mai lúc xuất phát, mời Trương trưởng lão đến Hoa trạch lấy.”‎
  *
‎ Từ nhà Cận Nhược bước ra, tâm trạng Lâm Tùy An cực kỳ vui vẻ, cô tay xách Hạnh khô miệng ngâm nga khúc hát, khó trách Hoa Nhất Hoàn và Hoa Nhất Đường đều thích lấy tiền đập người như thế, loại cảm giác này quá sảng khoái, nhất là dùng tiền của người khác để đập người, quả thực là cực kỳ sảng khoái.‎
‎ Thực ra mấy người Cận Nhược hoàn toàn nghĩ sai rồi, nguyên nhân chủ yếu Lâm Tùy An mời Cận Nhược không phải là bởi vì Tịnh Môn, mà là bởi vì Cận Nhược tinh thông dấu vết học.‎
‎ Bước vào thế giới này mới hai tháng, cô đã trải qua hai vụ án lớn, nhất là sau khi gặp hoa Nhất Đường, độ khó của vụ án càng tăng lên, hơn nữa còn ngón tay vàng hố cha của cô…!Lâm Tùy An chỉ hy vọng đó chỉ là trùng hợp, chứ không phải hiệu ứng “hố người qua đường” và “Hào quang nhân vật chính” của Hoa Nhất Đường.‎
‎ Còn có một điểm cấp bách hơn, đó là sát tính “khát máu” ẩn chứa trong thân thể cô, nếu không thể giải quyết sớm thì không chừng ngày nào đó sẽ gây ra họa gì nữa.

Trước mắt xem ra thì Cận Nhược có mối liên hệ chặt chẽ nhất với “Thập Tịnh Tập”, “Thiên Tịnh”, chắc chắn phải mang hắn đến bên người mới yên tâm.

Hơn nữa, dạy Cận Nhược Thập Tịnh Tập cũng là một cơ hội, Cận Nhược đồng môn với cô, là đối tượng để luyện tập tốt nhất, thông qua sự huấn luyện không ngừng, cố gắng khống chế trí nhớ cơ bắp của thân thể đưa vào trong đại não thật nhanh, đạt tới mục tiêu “thuần phục Thiên Tịnh”.‎
‎ Điều tuyệt vời nhất đó là Cận Nhược và Trương Kỳ này đều không nghĩ tới, tất cả những thứ này đều là hạng mục miễn phí.‎
‎ Lâm Tùy An vui vẻ nghĩ, bước chân càng lúc càng vui vẻ, cửa phường Trọng Yên ở ngay trước mắt, đợi về nhà ngủ một giấc no nê, buổi chiều thu dọn hành lý…‎
‎ “Lâm Thủy Yên!” Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn, nắm đấm năm màu gào thét xông tới, Lâm Tùy An đột nhiên nghiêng đầu, dưới chân di chuyển đổi vị trí, khuỷu tay phải vung lên đánh mạng vào lưng một người.‎
‎ Người nọ lảo đảo lui lại vài bước, hai tay nắm chặt trước ngực, mười chiếc nhẫn bảo thạch lấp lánh phát sáng.

Đây không phải là thiếu niên Ba Tư Y Tháp “lóe mắt mù” đây sao?
‎ Lâm Tùy An chép miệng, ngón tay cái lướt qua xương gò má, hoàn hảo, chỉ là trầy một chút da.‎
‎ “Lâm Thủy Yên, ba năm bảy tám ngày đã tới, ta đến rồi đây.” Y Tháp quát.‎(*)
(*)Mô Phật không phải em đánh sai đâu, do cha này phát âm không chuẩn nhé.
‎ Lâm Tùy An: “…”‎
‎ Hay lắm, ngài vẫn chưa quên chuyện này sao?‎
‎ 6.8.2022
‎ Tiểu kịch trường:
‎ Cận Nhược: Năm trăm vàng! Cha sinh mẹ đẻ giờ chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy!‎
‎ Trương Kỳ: Quả nhiên là Hoa thị ném tiền như rác vì hồng nhan, ngay cả hồng nhan cũng hào phóng như vậy!‎.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.