Dịch: Tiểu Băng
Thanh Vân Đạo tông.
Mặt trời rực rỡ.
Ánh mặt trời rất ôn hòa.
Nụ cười trên mặt Hứa Lạc Trần càng thêm ôn hòa.
Rõ ràng tâm tình của y hiện giờ rất tốt.
Thứ nhất là cuối cùng, y cũng đã thuộc được hết những đan phương quan trọng.
Thứ hai là y đã kéo dài được thời gian tu hành của Diệp Bình.
Nhất là khi nghĩ tới đại sư huynh, nụ cười trên mặt Hứa Lạc Trần càng thêm rạng rỡ.
Trong lòng y không thể không dạy cho Tô Trường Ngự một bài.
Thân là Đại sư huynh, chỉ vì tiểu sư đệ có tư chất kém, mà buồn bực không nhúc nhích, còn một mình ra sau núi đứng.
Không thấy mất mặt?
Có chút bản lĩnh nào của một đại sư huynh không?
Nhưng hôm nay Hứa Lạc Trần tới không phải để kiểm tra tiến trình học luyện đan của Diệp Bình.
Chủ yếu là để dạy Diệp Bình thuật luyện đan chính thức.
Dù sao cũng đã kéo dài được gần một tháng rồi, cũng nên dạy chút đồ thật chứ!
Dù sao cũng không thể nào cứ mãi lấy lý do luyện đan không độc gì đó để lừa Diệp Bình hoài đúng không? Hứa Lạc Trần không phải là người thiếu đầu óc, chẳng qua chỉ là muốn làm cho Diệp Bình “biết khó mà lui”.
Ngươi nhìn đi, đầu tiên dạy cho Diệp Bình một thuật luyện đan không có khả năng thành công, sau đó mới dạy cơ bản. Nếu quả thật Diệp Bình có thiên phú luyện đan, thì hắn cũng sẽ không tự cao tự mãn, dù sao đây cũng chỉ là thuật luyện đan cơ bản mà thôi.
Nếu Diệp Bình ngay cả luyện đan bình thường cũng không làm được, vậy thì càng tốt, sẽ có thể tiếp tục ở lại tông môn tha hồ tôi luyện.
Dù sao ra kết quả như thế nào, thì cũng là kết quả vẹn toàn cả đôi bên.
Còn nếu Diệp Bình luyện đan thành công?
Ha ha.
Không phải Hứa Lạc Trần nói khoác, nếu Diệp Bình có thể luyện ra đan dược không độc thật, Hứa Lạc Trần ta sẽ ăn luôn cái lò luyện đan duy nhất của Thanh Vân Đạo tông!
À, không cần nhai, nuốt sống luôn.
Nuốt sống lò luyện đan ngay trước mặt các sư huynh sư tỷ của Thanh Vân Đạo tông!
Còn thuật luyện đan không độc?
Cái đồ chơi này lúc Hứa Lạc Trần bốc phét với Diệp Bình, ngay cả y cũng thấy hơi xấu hổ.
Nghĩ vậy, Hứa Lạc Trần thoáng thu bớt nụ cười trên mặt, trở nên ôn hòa, không hưng phấn quá nữa.
Y nhanh chóng đi tới sườn núi phía sau.
Ngay đúng lúc Diệp Bình đang ngồi dưới đất, không biết đang nghiên cứu cái gì.
“Diệp sư đệ.”
Hứa Lạc Trần gọi.
Trong sườn núi.
Diệp Bình đang vắt óc suy nghĩ, thì giật mình.
Hắn đang nhìn viên đan dược không độc trong tay vô cùng chăm chú, nên không nhận ra sự xuất hiện của Hứa Lạc Trần.
Nhìn thấy Hứa Lạc Trần, Diệp Bình đứng dậy ngay, cung kính hành lễ: “Ra mắt Lạc Trần sư huynh.”
“Đừng khách khí.”
Hứa Lạc Trần khẽ cười, hỏi Diệp Bình: “Diệp sư đệ, dạo này ổn chứ?”
“Vẫn tốt.”
Diệp Bình khẽ gật đầu, trong giọng nói có vẻ không hài lòng lắm.
Tuy hắn đã luyện đan thành công, nhưng không luyện ra được một viên đan dược hoàn chỉnh, nên thấy hơi lúng túng, không biết có nên nói ra hay không.
“Ừ, mấy hôm trước thấy ngươi mặt mày ủ rũ, hôm nay trông đỡ hơn rồi, chắc là có chỗ tiến triển nhỉ. Ngươi luyện đan thế nào rồi?”
Hứa Lạc Trần hỏi đại.
“Hồi sư huynh, cũng được chút thành công nho nhỏ.”
Diệp Bình không dám nói mình đã luyện thành, chỉ dám dùng từ ‘thành công nho nhỏ’ để hình dung.
Thành công nho nhỏ?
Hứa Lạc Trần hơi ngớ ra.
Thành công nho nhỏ là có ý gì?
“Thành công nho nhỏ nghĩa là sao?”
Hứa Lạc Trần hỏi, trong mắt đầy sự tò mò.
Y chưa hiểu ý của những lời này.
“Hồi sư huynh, đan thì đã luyện thành, nhưng mà chưa có luyện được hoàn chỉnh.”
Diệp Bình đáp.
Hứa Lạc Trần im bặt.
Y nhìn Diệp Bình, ý cười nhẹ nhàng trên mặt héo đi không ít.
“Diệp sư đệ.”
Hứa Lạc Trần lên tiếng.
“Có sư đệ.”
Hứa Lạc Trần vô cùng nghiêm túc nói: “Mặc dù ngươi tư chất bình thường, nhưng Chưởng môn và Đại sư huynh đã từng nói, tâm tính của ngươi không tệ, thuần phác thiện lương, dù có luyện không ra đan, thì cũng không được nói dối, có hiểu không?”
Hứa Lạc Trần nói cực kỳ nghiêm túc.
Không phải y không tin Diệp Bình không có thiên phú luyện đan, mà cái chính là thuật luyện đan y đưa cho Diệp Bình kia hoàn toàn chỉ là nói khoác.
Thuật luyện đan tạo hóa á? Luyện đan không độc á? Nói ra bên ngoài một cái, mười vạn Luyện Đan Sư sẽ vả cho phù miệng luôn!
Diệp Bình nói hắn luyện ra được đan?
Có khoác lác cũng không phải là làm như vậy!
Sao ngươi còn khoác lác hơn cả Đại sư huynh nữa vậy?
“Sư đệ không nói dối mà!”
Diệp Bình nghiêm túc đáp.
Không nói dối?
Thật sự?
Ta không tin!
Hứa Lạc Trần hoàn toàn không tin, nhưng y không thể nói thẳng như thế với Diệp Bình. Y bèn nói.
“Vậy ngươi đưa đan dược ngươi luyện ra được đây cho sư huynh xem.”
Hứa Lạc Trần nói, giọng đầy vẻ không tin.
“Xin sư huynh chỉ giáo.”
Diệp Bình không nói nhiều, xòe bàn tay ra.
Một viên đan dược sáng long lanh, óng ánh như kim cương xuất hiện trong bàn tay hắn.
Đan dược không lớn, chỉ cỡ hạt đậu nành, lấp lóe sáng dưới ánh mặt trời. Bảo với y là đan dược, chẳng bằng bảo là một hạt bảo thạch còn giống hơn.
“Đây là đan dược?”
Hứa Lạc Trần hơi khó chịu.
Ngươi gọi cái thứ đồ chơi này là đan dược?
“Vâng.”
Diệp Bình nhẹ gật đầu.
Hứa Lạc Trần lại im bặt.
Y chưa biết nên nói thế nào, thì mùi thơm nhàn nhạt của đan dược đã nhanh chóng tỏa ra khắp xung quanh, làm Hứa Lạc Trần sững sờ.
“Đưa cho ta nhìn kỹ.”
Hứa Lạc Trần vẫn chưa tin, nhưng y không nhịn được muốn xem kĩ viên đan dược này.
“Mời sư huynh chỉ điểm.”
Diệp Bình đưa viên đan cho Hứa Lạc Trần.
Hứa Lạc Trần nhận đan dược, sau đó mặc kệ Diệp Bình, chăm chú cẩn thận quan sát.
Tuy Hứa Lạc Trần dự kỳ kiểm tra Luyện Đan Sư bảy lần mà chưa đậu, nhưng điều này không có nghĩa là y không biết xem đan dược.
Hứa Lạc Trần cầm đan dược vào tay, thoáng cảm nhận một cái, liền chấn động toàn thân.
“Tụ Linh Đan.”
Chỉ trong nháy mắt, Hứa Lạc Trần nhận ra ngay chủng loại của đan dược.
Y ngạc nhiên.
Tụ Linh Đan có thể nói là một loại đan dược thường thấy nhất của thế giới tu tiên, vì bất kể là tu sĩ Luyện Khí, tu sĩ Trúc Cơ hay chân nhân Kim Đan thì đều cần loại đan dược này.
Tụ Linh Đan, tên như ý nghĩa, chính là tụ tập linh khí vào trong đan. Nuốt một viên Tụ Linh Đan tương đương với nuốt hai viên Luyện Khí đan cùng phẩm chất.
Cũng đều có tác dụng phụ, nhưng hiệu quả bằng gấp hai lần Luyện Khí đan, hơn nữa chỉ cần tốn một chút thời gian luyện hóa là được.
Không cần phải giống như Luyện Khí đan, nuốt rồi thì phải ngồi xuống luyện hóa. Cho nên chỉ có đệ tử của những đại tông môn mới có thể được dùng Tụ Linh Đan. Tông môn như Thanh Vân Đạo tông, đừng nói là Tụ Linh Đan, có Luyện Khí đan để dùng cũng đã phước.
Làm sao mà có nổi Tụ Linh Đan!
Hơn nữa quan trọng là, viên Tụ Linh Đan này hình như không giống với Tụ Linh Đan mình từng thấy.
Hứa Lạc Trần suy nghĩ một hồi.
Viên Tụ Linh Đan trước đây y thấy, lớn hơn viên này, có màu trắng như màu hạt gạo, tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt.
Còn viên Tụ Linh Đan trước mặt này, chỉ bé bằng hạt đậu nành chưa nói, lại còn óng ánh sáng long lanh, cứ như một viên bảo thạch ấy.
Điểm quan trọng là, viên Tụ Linh Đan này chứa lượng linh khí cực kì dồi dào. Hứa Lạc Trần cảm nhận được điều ấy.
Tụ Linh Đan cực phẩm?
Trong nháy mắt, Hứa Lạc Trần nghĩ tới một khả năng.
Cũng chỉ có Tụ Linh Đan cực phẩm, mới có thể được như vậy!
Làm sao tiểu sư đệ có được Tụ Linh Đan cực phẩm?
Hứa Lạc Trần cau mày.
“Diệp sư đệ, đan dược này ai đưa cho ngươi?”
Hứa Lạc Trần càng nghĩ càng không hiểu, nên quyết định mở miệng hỏi Diệp Bình.
“Sư huynh, nó thật sự là do sư đệ luyện ra.”
Diệp Bình cũng thấy khó hiểu. Sao Lạc Trần sư huynh lại không tin viên đan dược này là do mình luyện ra?
A!
Sau một khắc, Diệp Bình đã hiểu ra.
Viên đan dược này là chưa hoàn chỉnh. Đan dược Lạc Trần sư huynh luyện chế ra đương nhiên là đan dược hoàn chỉnh, nên cái bán thành phẩm này của mình trong mắt Lạc Trần sư huynh đương nhiên sẽ có hơi lạ lẫm.
Nghĩ vậy, Diệp Bình nói.
“Lạc Trần sư huynh, sư đệ vẫn còn chưa bước vào tu hành, nên linh khí trong cơ thể không đủ. Hơn nữa tư chất hơi kém, nên không làm sao luyện chế ra một viên đan dược hoàn chỉnh được, nên mới có hơi khác biệt.”
Diệp Bình giải thích.
Nhưng lời giải thích này rơi vào tai Hứa Lạc Trần lại trở nên hơi chói tai.
Như vầy mà gọi là tư chất kém?
Những thứ khác không nói, yêu cầu kiểm tra Luyện Đan Sư cấp ba, chính là có thể một mình luyện ra một lò Luyện Khí đan thành phẩm. Cái gì gọi là thành phẩm? Thực ra còn chưa đạt tới cả hạ phẩm, nhưng ít ra phải là Luyện Khí đan, một lò chỉ cần luyện ra được một viên thôi cũng được coi như là đạt.
Thứ như Tụ Linh Đan này, là yêu cầu của kiểm tra Luyện Đan Sư nhị phẩm.
Viên Tụ Linh Đan trong tay y hiện giờ, dù không phải là Tụ Linh Đan cực phẩm, thì ít nhất hẳn cũng phải là Tụ Linh Đan thượng phẩm!
Nói cách khác, dù có là Luyện Đan Sư nhị phẩm, thì cũng rất khó luyện ra được Tụ Linh Đan thượng phẩm.
Ngươi mới học được bao lâu?
Tới một tháng chưa?
Mà ngươi đã có thể luyện ra thượng phẩm, thậm chí là Tụ Linh Đan cực phẩm?
Cái này còn gọi là tư chất kém?
Vậy Hứa Lạc Trần ta là gì?
Chẳng phải là đống cặn bã sáng chói?
Được!
Tiểu sư đệ à tiểu sư đệ.
Là ngươi giở trò trâu bò trước nhá.
Sư huynh ta tính tình ôn hòa, nhưng cũng không phải là cái gì ta cũng chịu được. Đại sư huynh của ngươi còn chưa có gan giở trò trâu bò như thế này trước mặt ta đâu!
Hứa Lạc Trần cuộn dạ dày muốn ói.
Y hít sâu một hơi, nhìn Diệp Bình, bình tĩnh nói.
“Đã như vậy, tiểu sư đệ, ngươi biểu diễn lại quá trình luyện đan lần nữa cho ta xem, như thế sư huynh cũng chỉ điểm cho ngươi dễ hơn.”
Hứa Lạc Trần sắc mặt bình tĩnh.
Y thật sự muốn xem, Diệp Bình xuống thang như thế nào.
“Được. Nhưng mà quá trình luyện đan này mất tới mấy canh giờ, sư huynh không bận chứ?”
Diệp Bình nhắc nhở với vẻ thiện ý.
Linh khí trong cơ thể hắn không đủ, nên muốn luyện ra được đan, có lẽ phải mất mấy canh giờ.
Nhưng câu nói ấy rơi vào tai Hứa Lạc Trần lại trở thành viện cớ để trốn tránh.
“Không sao, sư huynh có rất nhiều thời gian.”
Hứa Lạc Trần không nhịn được nở nụ cười, nhìn Diệp Bình.
Hôm nay y sẽ phá cho xem.
Hứa Lạc Trần đã chuẩn bị xong lời lẽ để làm sao giáo huấn trò thoái thác của Diệp Bình.
Cái gì mà, người nói dối sẽ phải nuốt một nghìn cây kim.
Cái gì mà, làm người thì phải đường đường chính chính, không được nói dối.
Cái gì mà, quân tử như ngọc, khiêm khiêm tốn tốn, nói dối là thiếu đạo đức.
Nhưng sau một khắc.
Diệp Bình ngồi xuống xếp bằng.
Sau đó, linh khí bắt đầu chuyển động, khiến Hứa Lạc Trần bừng tỉnh khỏi suy nghĩ.
Xì xì xì!
Linh khí dồi dào xuất hiện trong bàn tay Diệp Bình, phát ra tiếng xèo xèo.
Hứa Lạc Trần thấy tò mò.
Nhưng rất nhanh, giữa lòng bàn tay Diệp Bình bắt đầu xuất hiện một đốm hào quang.
Hứa Lạc Trần càng thêm hiếu kỳ.
Trọn vẹn bốn canh giờ.
Đôi mắt Hứa Lạc Trần đã thấy hơi cay, chân đã hơi tê rần.
Nhưng cả người y vẫn tiếp tục chăm chú nhìn Diệp Bình như cũ.
Tư!
Đúng lúc này, một làn ánh sáng cực kỳ chói mắt hiện lên.
Trước mắt Hứa Lạc Trần trở nên trắng xóa, ngay sau đó, khi y nhìn lại được bình thường, thấy đầu Diệp Bình đã mướt mồ hôi, cứ như mới vừa làm một trận vận động rất mạnh.
Hứa Lạc Trần nhìn thấy giữa lòng bàn tay Diệp Bình có một viên Tụ Linh Đan óng ánh như bảo thạch.
Y… không thể cười được.