Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 5: Đêm khuya ở Thanh Vân Đạo tông



Dịch: Tiểu Băng

***

Đêm khuya.

Thanh Vân Đạo tông.

Trong phòng ăn.

Thái Hoa đạo nhân ngồi ở chủ vị, bảy đệ tử ngồi thành hai hàng bên dưới theo thứ tự.

Hiện giờ đã là canh ba.

Cả Thanh Vân Đạo tông vô cùng yên tĩnh.

Ngoài tiếng côn trùng kêu vang thì không còn âm thanh nào khác.

Một ngọn nến cháy, chiếu sáng bàn dài.

Thái Hoa đạo nhân đầy nghiêm túc nhìn đám đệ tử, là người phá vỡ yên tĩnh trước tiên.

“Xem ra Trường Ngự đã nói cho các ngươi biết mọi chuyện.”

“Hiện giờ ở Thanh Châu, tất cả các đại tông môn đều đang cạnh tranh nhau vô cùng khí thế, còn có lời đồn rằng qua mấy năm nữa, hàng ngũ tông môn Thanh Châu sẽ dẹp sạch tất cả các tông môn bất nhập lưu, nên trong hai năm tới, chúng ta nhất định phải giúp Thanh Vân Đạo tông tấn cấp thành tông môn Tam phẩm.”

“Điểm quan trọng nhất của việc này chính là nằm ở chỗ tiểu sư đệ mới của các ngươi. Muốn tấn cấp Tam phẩm, trong môn phái nhất định phải có tám đệ tử, hôm nay cuối cùng cũng đã có một đệ tử mới đến, các ngươi nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không thể để cho hắn phát hiện ra tình hình thật sự của tông môn, nếu không lỡ giống như mấy người lúc trước, trở mặt vô tình chưa nói, còn nói xấu luôn cả Thanh Vân Đạo tông chúng ta, đúng là nuôi phải đám ăn cháo đá bát.”

Thái Hoa đạo nhân nói với giọng trịnh trọng.

“Chúng con đã biết.”

Mọi người nghiêm túc khẽ đáp.

Một người trong bọn lên tiếng.

“Sư phụ, Thanh Vân Đạo tông chúng ta muốn tấn cấp lên Tam phẩm ít nhất cũng phải mất nửa năm một năm, tuy nói Đại sư huynh đã hù dọa tiểu sư đệ kia, nhưng vấn đề là giấy không thể nào gói được lửa, chỉ cần tiểu sư đệ bắt đầu tu luyện thì sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra tình hình của tông môn.”

Thái Hoa đạo nhân lắc đầu không đồng tình.

“Vi sư đã nghĩ tới chuyện này lâu rồi.”

“Lão Tam, ngươi nói không sai, giấy không gói được lửa, nhưng chúng ta có thể kéo dài thời gian!”

“Trường Ngự đã hù tiểu sư đệ kia thành công, vi sư cũng nhìn ra được, tiểu sư đệ này rất sùng kính chuyện tu tiên, trong khoảng thời gian ngắn nhất định hắn sẽ không bỏ đi, về phần tu hành, có thể kéo dài mà! Nhất định phải kéo dài thời gian cho ta! Kéo dài tới khi không kéo được nữa sẽ dạy hắn tu tiên.”

“Ngày mai, Trường Ngự ngươi sẽ dạy kiếm thuật cho hắn, làm sao không hợp thói thường thì làm, đầu tiên là hù dọa hắn, thứ hai là kéo dài thời gian, nếu tới một ngày hắn cảm thấy luyện kiếm buồn tẻ, thì Lạc Trần đi dạy hắn thuật luyện đan.”

“Không tính vi sư, bảy người các người luân phiên nhau dạy hắn. Mỗi người dạy hai tháng, một năm sẽ qua nhanh thôi, đến lúc đó dù hắn phát hiện ra tình hình của tông môn thì cũng không gây ảnh hưởng gì được nữa, hiểu không?”

Thái Hoa đạo nhân đầy vẻ nắm chắc, đám đệ tử thi nhau gật đầu.

Chỉ có nữ đệ tử ngồi thứ hai bên phải là vẫn không nhịn được lên tiếng.

Nữ tử này tướng mạo ngọt ngào, nhìn còn nhỏ tuổi hơn Diệp Bình một chút, hiện là tiểu sư muội trong tông môn, nhưng bây giờ đã thành tiểu sư tỷ của Diệp Bình.

“Sư phụ, cách này nghe thì cũng được, nhưng mà tiểu sư đệ này cũng không phải người ngu dốt, sớm muộn gì cũng sẽ hỏi han những vấn đề có liên quan tới tu hành, nếu lỡ hỏi trúng ngay đệ tử, đệ tử phải trả lời làm sao?”

Tiểu sư muội này tên là Trần Linh Nhu.

“Rất đơn giản.” Thái Hoa đạo nhân gần như chẳng cần suy nghĩ, trả lời luôn: “Dạy hắn một chút phương pháp tu hành cơ bản, nhưng phải nói khoác lên một chút, khiến công pháp trở nên thần kỳ hơn một chút, ví dụ cùng là nói tới Luyện Khí tầng một, nhưng tu sĩ tu luyện Thanh Vân Luyện Khí quyết sẽ hơi mạnh hơn người cùng cảnh giới khác.”

“Có điều cũng phải nhắc hắn rằng, Thanh Vân Luyện Khí quyết của chúng ta chú trọng tu thân và luyện căn cơ cho trầm ổn, nếu không sau này hắn cảm thấy mình mạnh lên thật, đi đánh nhau với tu sĩ khác thì không hay.”

Thái Hoa đạo nhân cũng chỉ là ý tốt, nhấn mạnh nói rõ công pháp chỉ là thuật luyện thân, để Diệp Bình đừng có cảm thấy mình quá mạnh rồi đi tranh giành, hiếu chiến.

“Đã rõ.”

Trần Linh Nhu khẽ gật đầu, ý bảo đã hiểu rõ.

“Tốt, trong khoảng thời gian tới, các ngươi nhất định không được trao đổi với tiểu sư đệ quá nhiều, phải hết sức giữ cho mình thần bí, hắn không tìm các ngươi, các ngươi cũng đừng tìm hắn, tương lai của tông môn phải dựa vào các ngươi.”

Nói xong lời cuối cùng, giọng Thái Hoa đạo nhân trở nên chắc chắn, kiên định, nhưng ông không nói to, sợ làm Diệp Bình nghe thấy.

“Chúng ta đã rõ!”

Mọi người lại nhỏ tiếng trả lời, mặt ai cũng đầy vẻ kiên định.

“Tốt, tan họp.”

Một khắc sau, Thái Hoa đạo nhân rời khỏi, các đệ tử cũng lần lượt rời đi.

Lúc này.

Trong Thanh Vân Đạo tông.

Trên bầu trời, các vì sao vô cùng sáng.

Diệp Bình nằm trên giường, nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, trong lòng đầy chờ mong.

Ba năm trước, hắn xuyên việt đi tới thế giới này.

Lúc đầu vô cùng mờ mịt và cô độc, cũng may bản thân hắn là người phái Nhạc Thiên nên thích ứng thế giới này rất nhanh.

Không ngờ hôm nay mới biết đây là một thế giới tu tiên.

Diệp Bình rất tò mò và hứng thú với tu tiên, có lẽ là bởi vì từ nhỏ đã thích coi Thần Ma Chí, nên hắn rất tò mò và chờ mong với tu tiên.

Hắn không hy vọng gì quá xa vời, thành tiên thành tổ gì đó, nắm quyền khuynh thiên hạ, say nằm gối mỹ nhân gì đó.

Diệp Bình suy nghĩ hết sức đơn thuần, hắn muốn nhờ vào tu tiên, sống lâu mấy trăm năm, tìm ý trung nhân, kết hôn sinh con, sống một cuộc đời vui vẻ là được.

Nhưng hắn cũng biết, con đường tu hành dài dằng dặc vô cùng, nguy hiểm trong đó khó mà tưởng tượng nổi.

Cho nên sau này làm việc nhất định phải cẩn thận, lúc nào cũng phải cẩn thận, nhất là phải kiên trì không ngừng, không thể vì chút khó khăn mà nhụt chí.

Là người của hai thế giới, Diệp Bình thành thục hơn hẳn, dù không đầy nhiệt huyết, nhưng cũng hiểu biết, nghị lực hơn người thường rất nhiều.

“Không biết rốt cuộc thiên phú tu đạo của mình là thế nào nhỉ.”

Diệp Bình nằm trên giường, đầy tò mò nghĩ.

Tuy trước đó người kiểm tra hắn đều bảo hắn không có linh căn, nhưng Diệp Bình luôn cảm thấy hình như mình không kém đến như vậy.

Chỉ cần đừng kém quá là hắn đều chịu được.

Mãi đến khuya, Diệp Bình mới chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau.

Diệp Bình dậy khá sớm.

Hắn không hề tham ngủ, hắn còn chăm chỉ, cố gắng hơn cả hồi còn đọc sách, dù sao tu tiên là khái niệm hoàn toàn khác với đọc sách.

Cốc cốc cốc.

Hắn vừa tỉnh dậy, liền nghe thấy một tràng tiếng gõ cửa.

“Ai đó?”

Diệp Bình vô thức mở miệng, đứng dậy ngay, còn chưa kịp mở cửa phòng đã nghe thấy một giọng nói quen quen.

“Tiểu sư đệ, nhận lệnh của sư phụ, sư huynh đến đây truyền kiếm đạo cho ngươi, sau một nén nhang, ta chờ ngươi ở sau núi.”

Là tiếng của Tô Trường Ngự.

Diệp Bình nghe xong, trả lời ngay.

“Vâng, đa tạ sư huynh.”

Hắn trả lời xong, Tô Trường Ngự liền rời khỏi.

Diệp Bình cũng đi rửa mặt.

Chỉnh trang lại áo bào trên người, cố gắng tạo ra ấn tượng tốt.

Chỉnh trang xong, Diệp Bình mở cửa phòng, đi ra sau núi, trong lòng đầy xúc động.

Trong xúc động, có một chút căng thẳng.

Cái chính hắn lo là vấn đề về tư chất.

Nếu tư chất mình kém quá, bị Đại sư huynh ghét bỏ, vậy chẳng phải là sẽ hơi lúng túng hay sao?

Nhưng hắn tự an ủi mình rất nhanh, cảm thấy thứ những tông môn ẩn thế thích nhất chính là dạy dỗ củi mục, nếu đi dạy cho thiên tài thì còn đáng giá chỗ nào nữa!

Thiên tài còn cần phải có người dạy sao?

Cảm giác thành tựu dạy cho một thiên tài thành giỏi có bằng cảm giác thành tựu dạy cho một củi mục thành giỏi không?

Nghĩ vậy, sự căng thẳng hồi hộp trong lòng Diệp Bình ổn định.

Trong lúc hắn còn đang nghĩ ngợi lung tung.

Hắn đã đi tới sau núi.

– —

Bộ Đại Vũ Trụ Thời Đại hiện đang được dịch tiếp!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.