Thần Khúc

Chương 29: Thiên La Tháp



Vừa nghe thấy Khúc Duyệt vô cùng kinh ngạc: “Trong tỳ bà có cửa sao, tại sao muội không cảm giác được gì?”
—- “Cha đã phong ấn rồi, đương nhiên muội không phát hiện được.”
Nghe Khúc Đường kể lại, Khúc Duyệt hiểu được đại khái về lịch sử của Ngục Dị Nhân.
Nhà ngục là tòa tháp treo ngược, đỉnh của Thiên La Tháp này cắm thẳng vào tâm địa cầu, nó đã tồn tại rất lâu, lâu đến mức không còn ai biết nguồn gốc cũng như người đầu tiên phát hiện ra.

Chỉ biết nó vô cùng khác biệt.

Sức mạnh của con người đối với nó chỉ như kiến càng rung đại thụ, dù là đại lão đã hợp đạo có pháp lực thần kỳ cũng không cách nào thu nhỏ tòa tháp lại và mang đi được.

Cách duy nhất để sở hữu nó là xây một kiến trúc tư nhân ở bên trên.
Trong thời kỳ Ngũ Hồ Loạn Hoa, rào cản giữa ba nghìn thế giới đột nhiên biến mất, thường xuyên có nhiều tu đạo giả từ thế giới khác đến xâm lược, khuôn mẫu ban đầu của tu đạo giới Hoa Hạ bị phá vỡ.

Cũng vào thời đại biến động lớn này, Khúc Xuân Thu đã gặp được mẹ của Khúc Duyệt.
Ngũ Hồ Loạn Hoa: nghĩa là năm dân tộc Hồ làm loạn Trung Hoa, là thời kỳ loạn lạc kéo dài từ năm 304 đến 439, năm dân tộc Hồ gồm: Hung Nô, Yết, Tiên Ti, Đê và Khương.

Năm dân tộc này tràn vào xâm lấn Trung Nguyên, chiếm cứ từng vùng, tự xưng vương và lập ra mười sáu nước.

Do đó giai đoạn này còn được gọi là Ngũ Hồ Thập Lục Quốc (nguồn: wikipedia)
Để chống lại ngoại giới xâm lược, các tu đạo giả Hoa Hạ đã thành lập nên Liên Minh Tu Đạo Giả và tòa Thiên La Tháp này cũng chuyển từ sở hữu cá nhân thành tài sản chung của liên minh.
Liên Minh Tu Đạo Giả là một “tổ chức dân sự”, không khác lắm với Bộ Đặc Biệt hiện nay.

Ban đầu tổ chức này tuân theo truyền thống hòa bình của Hoa Hạ, giao tiếp hòa hoãn với ngoại giới.

Tuy nhiên những người đến từ thế giới bên ngoài dường như “hơi nóng nảy”, không thích giao tiếp lắm.
Để khiến đối phương “bình tĩnh” một chút, đành phải mời họ về “uống trà”.
Dần dà người ngoại giới cũng nhận ra địa cầu không dễ chọc nên bắt đầu tuân theo các qui tắc.

Cũng có các “đại gia” đến và đi nhưng đều cố gắng không can thiệp vào cuộc sống của người phàm trên địa cầu.
Tuy nhiên, theo sự thay đổi của thời cuộc, số tu đạo giả của Hoa Hạ giảm mạnh, liên minh bị chi phối bởi mấy đại thế gia và môn phái, sau mấy trăm năm nó bắt đầu biến chất.
—- “Lúc ấy mẹ bị bắt, cha vì tò mò với Thiên La Tháp nên làm vài chuyện, cũng bị bắt vào nhốt kế bên nhà giam của mẹ…”
“Đại Ca!” Khúc Tống nhấn mạnh, “Ta đang phải kết nối hai hạt châu cùng lúc.”
—- “A phải, lạc đề rồi!” Khúc Đường cười ngượng ngùng, “Tóm lại, cha đã ở bên trong tháp ba trăm năm và phát hiện rất nhiều bí mật, một trong số đó chính là Thiên La Tháp có thêm một cửa khác nằm bên trong thân tháp.”
Rất nhiều bí mật ư? Khúc Duyệt càng tò mò hơn: “Còn bí mật gì nữa?”
—- “Nhiều lắm nhưng chúng ta nói về vụ cái cửa trước đã.

Không phải tháp này của chúng ta đâm vào trong lửa sao? Cha hoài nghi có thể có bốn tòa tháp khác giống nó ở những thế giới khác, không nhất định là nhà giam mà có thể là bảo vật và chúng tương ứng với kim, mộc, thủy, thổ.

Cánh cửa cha phát hiện được có lẽ có thể kết nối năm tòa bảo tháp với nhau.”
Dù sao cũng đã lộ, Khúc Tống nói: “Vì vậy trước khi muội ra đời, cha muốn lấy cánh cửa đó ra và đặt vào tỳ bà của muội.”
Khúc Duyệt nhíu mày: “Ngay từ lúc muội sinh ra ư? Muội còn tưởng là trước khi cha bế quan hợp đạo thôi chứ!”
—- “Mẹ vừa hoài thai muội, cha liền cảm ứng được cơ hội hợp đạo.

Bọn huynh đều được lớn lên cùng cha, chỉ có muội sinh ra là không có cả cha và mẹ ở cạnh nên dĩ nhiên ông ấy muốn chế tạo pháp bảo phòng thân đặc biệt cho muội.”
Khúc Duyệt khó hiểu: “Sao lại không yên tâm? Tu vi của các huynh không thể dạy dỗ muội thật tốt sao?”
—- “Nha đầu ngốc! Dù bọn huynh có năng lực bao nhiêu, trong mắt cha đều là trẻ con giống muội thôi, cha làm sao yên tâm được.”
Khúc Duyệt không thể phản bác.
—- “Còn nữa, cha lấy được cánh Cửa Tùy Thân đó cũng không dễ đâu.”
Khúc Tống hiếm khi tán đồng: “Thật không dễ dàng.”
Lúc ấy Thiên La Tháp vẫn còn thuộc sở hữu của Liên Minh.

Khúc Tống, dưới sự chỉ bảo của Khúc Xuân Thu đã làm quan ở Tống triều được vài thập niên, đứng ra đàm phán với triều đình, đề nghị thành lập Bộ Đặc Biệt, bỏ đi “tổ chức dân sự” kia.
Cũng giống như triều đình chiêu mộ giang hồ, các nhóm tu đạo giả đương nhiên không đồng ý, những người đứng đầu môn phái và gia tộc hội họp bàn cách phản kháng triều đình.

Đang giữa chừng thì Khúc Xuân Thu và Giang lão tổ không mời tự đến, mạnh mẽ trấn áp hội nghị này.

Kết quả, sau một đêm, Liên Minh sụp đổ, mọi tài nguyên của Liên Minh đều thuộc về quốc gia.
Lẽ dĩ nhiên vị trí Bộ trưởng Bộ Đặc Biệt rơi vào tay Khúc Tống, anh trở thành người đứng đầu cai quản Thiên La Tháp.

Vì thế Khúc Xuân Thu dễ dàng đi vào tìm ra cánh cửa thứ hai kia, tháo và di chuyển nó đi, chờ con gái chào đời.

Khúc Tống từ đó vẫn luôn gắn bó với vị trí Bộ trưởng và canh giữ tòa tháp.

Anh là một người rất có ý thức trách nhiệm, bao nhiêu năm qua vẫn luôn tận tâm tận lực cho công việc này, càng ngày làm việc càng cẩn trọng, cực kỳ bận rộn, đến nỗi tu vi của anh không tăng mà còn thụt lùi một ít.

Tuy nhiên, có nhóm tu đạo giả Hoa Hạ tỏ vẻ khinh bỉ, chỉ trích anh bị ám ảnh quyền lực.
Dĩ nhiên Khúc Duyệt không hề biết những nội tình này, hai huynh muội ngầm hiểu ý, không ai muốn nhắc tới.
—- “Cha không muốn muội biết, sợ muội điều khiển không tốt bị phản phệ, nhưng ta cho rằng tiếp xúc sớm một chút vẫn tốt hơn.”
Khúc Tống cười lạnh: “Thế nào, huynh có ý tưởng hay hơn cha à?”
—- “Đương nhiên không có, nhưng suy nghĩ của cha quá mức bảo bọc rồi, với tư cách là Đại Ca…”
Khúc Tống nói: “Trong nhà chúng ta, ai cưng chiều bảo bọc A Duyệt hơn huynh nữa? Cha còn chưa quỳ rạp trên đất làm ngựa cho nó cưỡi đâu.”
Làm như là mấy người bọn họ không nằm sấp xuống đất nghĩa là không thương em gái vậy.

Mục đích là để A Duyệt cảm thấy trong số các anh trai thì Đại Ca là người thương yêu nó nhất chứ gì, mấy người khác chỉ là góp cho đủ mặt thôi, đặc biệt là Khúc Tống anh đây, căn bản chính là con rơi của lão Vương hàng xóm.

Cái lão Khúc Đường này nhìn như trời quang trăng sáng nhưng thực ra là con cẩu mưu mô.
Khúc Đường: “…” Đệ tưởng trong đầu đệ mắng thầm ta thì ta không biết sao hả?
Khúc Tống: Huynh biết thì thế nào?
Khúc Đường: “…” Cái tên lòng dạ hẹp hòi nhà đệ xứng đáng độc thân tám trăm năm, chúc đệ cả đời độc thân.
Khúc Tống: Cảm ơn, hi vọng kết quả đúng như lời huynh nói, không bị người bội tình bạc nghĩa.
Khúc Đường: “…” Không khiến người ta đau lòng thì đệ sẽ chết sao hả?

Khúc Đường có tu vi cao, hai huynh đệ nhìn nhau qua hư ảnh của Nhất Tuyến Khiên, giống như chat video vậy, hai người có thể giao tiếp qua lại bằng ánh mắt.
Dĩ nhiên Khúc Duyệt không nhìn thấy được chuyện này, nàng vẫn còn đang suy nghĩ về Nhà Ngục, đột nhiên ánh mắt nàng sáng lên: “Vậy thì muội có thể về nhà bằng cánh cửa tùy thân kia rồi đúng không?”
—- “Có thể nhưng với tu vi hiện tại của muội, không thể vừa xuyên qua tỳ bà vừa mang nó theo về được.”
Khúc Tống bổ sung: “Cho dù có thể mang theo tỳ bà, cũng không cách nào mang theo Giang Thiện Duy.”
Khúc Duyệt:…!Ghét thật chứ!
—- “Nhưng A Duyệt à, nếu muội gặp nguy hiểm ở thế giới đó, cánh cửa kia có thể giúp muội đó.”
Khúc Duyệt suy nghĩ: “Muội có thể chạy trốn qua cánh cửa kia hả? Nhưng tỳ bà thì phải làm sao?”
Đây là tỳ bà bản mạng, đâu thể vứt bỏ chứ.
—- “Không phải, một hai câu nói không rõ ràng được, Lão Nhị à, đệ giải thích cho nó sau nhé.”
Việc đã đến nước này, Khúc Tống không còn cách nào khác: “Sáng sớm mai lúc mặt trời mọc, muội dùng cánh cửa kia để về trong tháp thiên la, ta ở đó chờ muội.”
Khúc Duyệt hỏi: “Làm sao muội về được? Không phải cha đã phong ấn rồi sao?”
—- “Ta dạy khẩu quyết cho muội…”
Khúc Duyệt ghi nhớ kỹ.
— —
Sau khi thu hồi Nhất Tuyến Khiên, Khúc Duyệt lấy cây tỳ bà gỗ gụ của mình ra.

Nhắm mắt lại, đặt tay lên đàn và phóng xuất chân khí theo hướng dẫn của Khúc Đường.

Nàng cảm nhận được rõ ràng dòng chân khí di chuyển trên tỳ bà, tựa như nước chảy nhỏ giọt len lỏi qua từng dây đàn.
Vòng tới vòng lui đến lần thứ mười, Khúc Duyệt cuối cùng nghe được khác lạ cùng một tiếng “bang” vang lên.

Nàng phóng xuất thêm chân khí, mơ hồ xác định được vị trí phát ra tiếng động lạ, nàng đưa thần thức vào dò xét, phát hiện có một vòng xoáy đen tối hơi ghê rợn.
Khúc Duyệt đưa thần thức đến gần hơn, bỗng nhiên ý thức hải trở nên vô cùng đau nhức, vùng đen tối đó hẳn là cánh cửa đưa đến Nhà Ngục Dị Nhân rồi.
Nàng thu lại thần thức, mang tỳ bà cất lại vào trong thức hải, tiếp tục ngủ.
— —
Khúc Duyệt ngủ đến chạng vạng thì tỉnh, lại đi đảo của Đát Thi để chữa thương cho Quân Chấp, quay về nhà trước hừng đông, sau đó lại ra khu rừng phía sau kể một hồi dài truyện Tây Du Ký cho Huyễn Ba.
Lúc Khúc Duyệt quay trở lạ viện cũng là lúc Giang Thiện Duy bắt đầu thúc lớn bạch nguyệt thảo.

Nhìn thấy nàng quay về, cậu nhìn nàng với ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.

Sư tỷ nói đêm qua có thể bắt được con hạc kia nhưng đã hết một đêm vẫn không thấy động tĩnh gì cả.

Tuy nhiên cậu không chất vấn, cho dù báo thù rất quan trọng nhưng cậu không muốn làm sư tỷ thêm vất vả.
Khúc Duyệt chắp tay sau lưng đi đến vườn thuốc, không qua xem con hạc bị trói bên cạnh mà nói: “Ta muốn bế quan mấy ngày, hôm nay cậu hãy thúc lớn thảo dược cả ngày, đến tối đút cho con hạc này ăn một ít rễ bạch nguyệt thảo một lần thử xem sao.”
Giang Thiện Duy thấy khó hiểu: “Nhưng mà sư tỷ à, nếu thật có liên quan đến tinh khí của ta, chỉ thúc có hai ngày sợ là không đủ đâu.”
Khúc Duyệt liền lấy một bình sứ men xanh trong vòng trữ vật ra đưa cho cậu: “Sau khi thúc xong, hãy dùng tinh khí hòa tan với tinh chất trong bình này, rồi cho nó thấm vào trong bạch nguyệt thảo.”
Giang Thiện Duy nhận lấy cái bình, mở nút ra, bên trong bình có chút chất lỏng, hẳn là một loại thuốc, song cậu không nhận ra: “Đây là cái gì?”
Khúc Duyệt nói: “Có thể tăng cường tinh khí của người lên gấp bội, cậu nên dùng nhiều chút.”
Ánh mắt Giang Thiện Duy sáng lên: “Ta trực tiếp uống hết không phải tốt hơn sao?”
Nàng lắc đầu: “Không được, không thể uống.”
Giang Thiện Duy cất đi nói: “Được.”
Khúc Duyệt hướng dẫn xong thì đi thẳng về phòng, không hề liếc mắt đến tiên hạc một cái.
Đúng như nàng dự đoán, con hạc đang bị cột cạnh vườn thuốc đã không còn là con của ngày hôm qua nữa.

Vẻ ngoài vô cùng giống, còn khôn khéo kiềm chế hơi thở, ngụy trang thành tiên hạc bình thường, sợ Khúc Duyệt kiểm tra.

Song tần suất tim đập khác hoàn toàn con hạc ngày hôm qua, lúc nhìn thấy nàng lấy ra bình thuốc còn thoáng đập nhanh hơn một tí, có chút hưng phấn.
Khúc Duyệt không khỏi muốn cười lớn, ăn đi, ăn nhiều một chút nhé.
Bình thuốc nàng đưa cho Giang Thiện Duy kia thật ra là nước phép tăng cân được bạn học khoa bùa chú tặng cho nàng lúc còn học ở Học Viện Dị Nhân.

Con hạc kia ăn xong sẽ béo thành trái banh, dù cởi bỏ dây thừng nó cũng không bay nổi.
Tiểu gia hỏa mi thích chơi như vậy, ta sẽ chơi cùng mi.
— —

Sau khi cài đặt cấm môn, Khúc Duyệt đặt tỳ bà trên giường, ngưng thần nín thở, thi triển thuật thu nhỏ thân hình, rồi tiến vào bên trong tỳ bà.
Bên trong pháp bảo giống như vũ trụ, có vô số vật chất giống tinh vân lơ lửng, khi đến vòng xoáy màu đen, Khúc Duyệt như bị hút vào trong đó.

Thần hồn tựa như bị xé nát, đau không thể chịu nổi.

Hai mắt tối đen một lúc rồi dần dần sáng trở lại, nàng bước vào một cảnh tượng kỳ dị, giống như đang đứng trong một chiếc kính vạn hoa, bốn phương tám hướng đều là những mảnh kính vỡ đủ màu sắc.
Đây là tầng nào của Thiên La Tháp?
Khúc Duyệt đã từng vào tháp và tầng nàng có thể đi xa nhất là tầng thứ tám, bởi vì không khí trở nên quá nóng khi xuống sâu hơn nữa, thân thể nàng không thể chịu đựng được.
“Khúc Duyệt.” Có ai đó gọi nàng.
Nàng lần theo âm thanh bước qua, nhìn thấy trong đám kính hiện ra một bóng đen.
A, là Thủ Tháp Linh*.
Thủ Tháp Linh: linh hồn trấn giữ tháp
“Xin chào quản ngục.” Khúc Duyệt chào hỏi.
Nó đã bảo vệ nơi này từ khi thời đại của Liên Minh bắt đầu.

Khúc Duyệt từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh của nó nhưng nàng không đến Nhà Ngục thường xuyên và cũng chưa từng nhìn thấy nó.
Nó không đáp, tựa hồ như đang đánh giá nàng.
Khúc Duyệt nhìn xung quanh: “Nơi này là Thiên La Tháp sao?”
“Đúng vậy.”
“Sao nhìn không giống?”
“Ngươi xem bây giờ đã giống chưa?”
Bóng đen trong kính búng tay, ngoại trừ kính ở chỗ nó đứng, năm khoảng kính vỡ khác dần dần hiện ra hình ảnh.

Mỗi một mảng kính hiện ra một chỗ của nhà tù, chỉ vài nơi trong đó có tù nhân, còn phần lớn đều trống rỗng.
Thì ra đây là phòng điều khiển.
“Bộ trưởng.” Thủ Tháp Linh đột nhiên lên tiếng.
Khúc Duyệt quay đầu, nhìn thấy Nhị Ca nàng xuất hiện trong một mảng kính, gương mặt vẫn anh tuấn như cũ, có điều biểu cảm giống như ai đang nợ tiền anh vậy.
“Đi.” Khúc Tống đứng trong kính ngoắc ngón tay với nàng.
Khúc Duyệt đi tới không chần chừ chui tọt vào trong kính.

Lúc nàng bước ra thì đã đứng trên đầu một thang cuốn bằng gỗ bên trong Thiên La Tháp, nàng đi theo Khúc Tống vòng quanh thang cuốn xuống dưới.
Trên đường gặp một nhân viên đang tuần tra, nhìn thấy Khúc Tống anh ta lập tức đứng nghiêm: “Bộ trưởng!”
Khúc Tống chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
“Chào sư huynh!” Khúc Duyệt chào hỏi.
“Sư muội, không phải cô…!Sao đã về rồi?” Anh ta thấy cách ăn mặc cổ trang của Khúc Duyệt thì vô cùng kinh ngạc.

????hách‎ ????hánh‎ ????ì????‎ được‎ ++‎ ????????‎ u????????????????YE????.????n‎ ++
Khúc Duyệt không thể giải thích, chỉ chỉ Khúc Tống đang đi phía trước, dùng khẩu hình nói: “Không nói chuyện được, nếu không sẽ bị mắng!”
Anh ta vội vàng gật đầu, cũng chạy nhanh đi làm việc.
Khúc Duyệt chạy nhanh vài bước theo sát phía sau Khúc Tống, nhỏ giọng nói thầm: “Nhị Ca, huynh thật quá đáng! Lúc trước thấy huynh sốt ruột vì không tìm được cách đưa muội ra khỏi trứng, muội còn cảm động một phen…!Vì cha đã căn dặn, nên huynh thà để muội bị vây chết trong quả trứng đó, chứ không chịu làm trái lời cha sao?”
“Không phải.” Khúc Tống giải thích.
Trong lòng Khúc Duyệt vừa mới ấm lên thì nghe anh nói: “Trước đây ta đã nói rồi, ta sốt ruột vì lo Giang Thiện Duy có thể về hay không, không phải muội.”
Khúc Duyệt:…!Hứ, thừa nhận huynh lo lắng cho muội bộ khó lắm sao?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.