Chuyện Chử Trần là Omega vẫn bị truyền ra ngoài, tin đồn ngay lập tức nổi lên. Những lời mắng chửi cùng với mỉa mai, ở trên mạng các “đạo đức gia” dùng bàn phím một nhấp xóa sạch hết công lao trước giờ của Chử Trần.
Chỉ bởi vì cậu là Omega, vì vậy cậu không nên ra chiến trường, không nên làm tướng quân, càng không nên xuất hiện ở trong quân doanh toàn là Alpha.
Chử Trần lướt tìm những bình luận ủng hộ, không xem cũng biết đó đều là cấp dưới của mình. Một đất nước không bao giờ đồng ý để Omega ra trận, Chử Trần cười chế nhạo, tùy tiện ném hòn đá nóng trên tay.
Tủm.
Hòn đá rơi vào vũng nước bên cạnh, mặt nước chợt gợn sóng.
Cậu muốn làm ngoại lệ đầu tiên, làm điều mà từ trước giờ chưa ai làm được.
Chử Trần dựa vào cột, nghe kỹ những âm thanh ồn ào xung quanh, cau mày tạm ngưng hơi thở.
Không ra thể thống gì, rõ là đang trong thời gian huấn luyện, cãi nhau cái gì không biết.
“Anh Chử, bọn em tóm được kẻ tiết lộ bí mật ra ngoài rồi. Là hắn.”
Tiết Thành đẩy lưng người kia một cách thô bạo về phía Chử Trần.
Tái Lâm nhìn thẳng vào Chử Trần bằng đôi mắt đầy ác độc, thở phì phò, tay nắm chặt lại, nếu không phải đang bị Tiết Thành ghìm chặt không chừng cậu ta sẽ xông đến cho Chử Trần một cú đấm.
“Tôi có ấn tượng với cậu, hình như cậu đánh đấm rất giỏi.”
Không phải Chử Trần đang chễ giễu, quả thật lúc đánh nhau với trùng tộc cậu ta cực kỳ dũng mãnh, lần nào cũng đều dùng toàn lực chiến đấu.
“Một Omega nên ở nhà chăm con, ra trận không khác gì trò cười.”
Chử Trần vẫn ngồi yên, thậm chí còn đổi tư thế cho thoải mái hơn. Cậu đưa tay chống cằm, hiếm khi lại lộ ra dáng vẻ của một Omega.
Nụ cười mong manh làm cả đám Alpha đang vây quanh không thể không đỏ mặt, dễ thương quá.
“Thực tế tôi có là Omega chỉ ở nhà chăm con, cũng có tinh thần lực cao hơn cậu, giỏi hơn cậu, vậy chẳng phải cậu còn không bằng cả một Omega hay sao.”
Khuôn mặt Tái Lâm đỏ gay, hô hấp càng nặng thêm, trông có vẻ tức giận lắm rồi.
“Dù sao, dù sao, luật pháp của Đế quốc cũng sẽ không cho phép Omega đi đánh trận.”
“Vậy cậu nói thử xem điều nào trong luật quy định, không nhớ cũng không sao, bây giờ cậu có thể lên mạng tìm kiếm. Cái này không khó với cậu đúng chứ, nếu không sao biết dắt mũi dư luận được.
Đối mặt với Chử Trần vẫn điềm tĩnh nói chuyện, Tái Lâm không biết phải làm gì. Thậm chí cậu ta còn cầu mong Chử Trần cứ đánh mình một trận, chứ không phải nói những lý lẽ này.
Bây giờ trong đầu Tái Lâm toàn là hình ảnh Chử Trần huấn luện, đánh kẻ địch. Cậu từng bước từng bước leo lên được vị trí thượng tướng, năng lực được tích lũy qua mỗi trận chiến, Chử Trần nói đúng, mình không có tư cách coi thường cậu ấy.
“Cậu không lên tiếng, cũng không chịu tìm. Thật ra tìm cũng vô dụng, bởi vì không có luật nào cả. Chẳng qua tôi muốn mở ra con đường cho toàn thể Omega, tôi không phạm luật, cũng sẽ không bao giờ vi phạm”
Chử Trần dùng giọng điệu ôn hòa nhất nói: “Tại sao cậu lại mang lòng đầy căm phẫn như vậy, là vì tôi góp công nhiều hơn cậu, hay cậu có bất mãn gì khác với tôi.”
Tái Lâm cúi đầu im lặng, hổ thẹn đến mức không thể cất lời. “Xin lỗi, thượng tướng, là do tôi ghen tị. Tôi là kẻ nhỏ nhen, xin lỗi cậu.”
Kỳ thực thừa nhận bản thân không bằng Omega cũng chẳng là gì, hơn nữa ngày đó không phải ai khác, mà là Chử Trần, người đã lãnh đạo bọn họ đánh thắng hàng trăm trận chiến.
“Ghen tị không có gì quá đáng, người tài giỏi sẽ luôn bị người khác ghét mình ở điểm nào đó. Tôi tha lỗi cho cậu, cứ ở lại đội làm việc cho tốt đi.”
“Tiết Thành, thả người.”
Tiết Thành bực dọc buông Tái Lâm ra, “Anh Chử, cứ vậy là xong à.”
“Cậu nói xem còn cách nào, vốn dĩ việc tôi giấu diếm thân phận đã không đúng, còn không cho người ta nói mình sao được.”
Quả thực Chử Trần không để ý những điều này, cậu không thể giả làm Alpha cả đời được, cậu muốn làm cho Omega có thể quang minh chính đại đứng nơi ánh sáng chiếu rọi.
“Giải tán hết cho tôi, đi tập luyện.”
Mọi người nhanh chóng tan rã, lúc này Tái Lâm đã hoàn toàn không thể ngẩng đầu lên nổi, Chử Trần không chấp nhặt mình, cậu càng cảm thấy mình giống người có tội. Phụ sự tin tưởng của Chử Trần đối với mình.
Chử Trần nhìn mọi người rời đi hết, mới quay trở về phòng.
Những hạt giống được trồng trong lốp xe trước kia đã bắt đầu nảy mầm, Chử Trần tưới cho chúng xong, về phòng thay bộ đồ chỉ mặc khi tham gia tiệc chúc mừng, bình thản ngồi xuống ghế.
Cửa bị mở ra, Lục Xuyên Trạch trên người mặc bộ quân phục lộng lẫy bước vào.
“Sao lại là cậu?”
Chử Trần vô cùng ngạc nhiên, trong phút chốc không giấu được niềm vui sâu trong mắt.
Hôm đó sau khi đánh dấu Lục Xuyên Trạch cũng chạy mất tiêu ngay trong đêm, không khác gì một tên trai đểu, sao giờ lại xuất hiện ở đây.
“Lúc đó tôi có gửi tin nhắn cho cậu, cậu không trả lời.”
“Ồ”
Chử Trần đã block người ta từ đời nào, tất nhiên không nhận được thông báo.
“Vì thế, cậu tới để đưa tôi về Thủ đô sao?”
Ngày đó Lục Xuyên Trạch chém được đầu của trùng vương, coi như đã đạt được công lao cực lớn, chỉ là gặp chuyện của Chử Trần, vẫn phải nhận sự trừng phạt là lẽ đương nhiên.
“Ừm, có điều không phải bắt đi, mà là hộ tống.”
Hiếm khi Lục Xuyên Trạch đeo chiếc huân chương “ngôi sao của Đế quốc”, toàn vũ trụ chỉ có hai chiếc, cái còn lại ở chỗ Chử Trần.
Chử Trần cũng lấy chiếc huân chương còn lại trong túi không gian đeo lên, “Giờ trông đồng bộ hơn rồi.”
Đồ đạc trong phòng Chử Trần đều để lại, cậu vẫn sẽ quay lại, không cần phải cầm theo.
“Tiết Thành, tới đây.”
Chử Trần đưa Tiết Thành chiếc hộp cầm trên tay, giơ tay vỗ vào vai cậu ta.
“Tiết Thành, trong khoảng thời gian này tôi không ở trong đội mọi thứ giao cho cậu, quản lý thật tốt cho tôi. Bất kỳ lúc nào cũng phải đề phòng trùng tộc, rõ chưa?”
Tiết Thành ngơ ngác nhận lấy chiếc hộp, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết vô thức kéo tay áo của Chử Trần.
“Rốt cuộc có chuyện gì, anh phải đi đâu, bao giờ mới quay lại.”
“Không sao, quay về Thủ đô một chuyến, mấy ngày sau sẽ quay về.”
Trái tim của Tiết Thành cứ đập liên hồi, quay về Thủ đô, để chịu phạt sao, sẽ lên tòa án quân sự sao.
“Anh Chử, có thể không đi được không?”
“Tôi chỉ đi ba đến năm ngày thôi, những bông hoa tôi trồng ở góc tường nhớ tưới cho chúng, nhớ chưa, đi đây.”
Chử Trần lên phi thuyền, không hề ngoảnh đầu lại lấy một lần. Chỉ có Lục Xuyên Trạch nắm chặt cổ tay cậu, dưới mặt đất bóng của cả hai hòa vào nhau khó mà tách rời.
“Kẹo bạc hà, ngậm một viên đi.”
Chử Trần xé rách vỏ ngoài, đưa kẹo vào trong miệng rồi dùng đầu lưỡi ấn giữ.
Cửa phi thuyền được mở ra, trước mặt là một dàn phóng viên tay cầm “súng ống”. Có một chiếc máy quay phim loại nhỏ bay tới, Chử Trần nhớ đó là máy quay dùng để phát sóng trực tiếp.
“Thượng tướng Chử, xin hỏi có thật ngài là Omega không?”
“Thượng tướng Lục là Alpha của cậu sao, có người nói nhìn thấy cậu ấy đánh dấu tạm thời cậu, điều này có phải là thật không?”
“Thượng tướng Chử, những công trạng cậu đạt được có đúng là “hàng thật” không?”
Câu sau so với câu trước càng gay gắt hơn, Chử Trần nâng mí mắt, lộ ra nụ cười lạnh.
“Bây giờ đang phát trực tiếp toàn vũ trụ đúng không?”
“Ờ. Tôi là Omega, Lục Xuyên Trạch là Alpha hợp pháp của tôi, đã đăng ký kết hôn. Với cả, năm đó tốt nghiệp trường quân đội tôi đứng thứ hai trong số mười học sinh xuất sắc toàn diện.”
Chử Trần nhìn đám đông phóng viên, tay vô thức đút vào túi, “Số trận tôi đánh, số lần tôi bị thương còn nhiều hơn gạo các bạn ăn, công trạng từ đâu tới, tất nhiên là nhờ nắm đấm giành lấy. À, nếu có ai không phục có thể nhắn riêng cho tôi, tôi cho bạn xem thử.”
Chử Trần vừa dứt câu, đội binh lính đã đến đưa hai người họ đi. Ngồi lên chiếc xe bọc thép kín kẽ, trái tim của Chử Trần lại càng bình tĩnh hơn.
Chí ít, mấy chuyện phiền nhiễu cũng hết rồi.
Lục Xuyên Trạch vẫn luôn dùng ánh mắt nóng rực nhìn Chử Tràn, như muốn khoét một cái lỗ trên người cậu. Dưới ánh mắt nóng như lửa đốt đó, cảnh vệ xung quanh nhìn thôi đã thấy cả mặt đỏ bừng.
Trực tiếp công khai, đúng là phong cách của Chử Trần. Dám làm dám nhận, dám yêu dám hận. Tất nhiên, chuyện thỏa thuận kết hôn hai người đều đã ném ra sau đầu từ bao giờ.
“Chậc, cậu cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì? Trên mặt tôi có gì à.”
‘Có chứ, có dính Cornetto(1).”
Hừ, đừng nghĩ rằng tôi không biết Cornetto nghĩa là gì.
Nghĩ là vậy nhưng khóe miệng Chử Trần vẫn bất giác cong lên, vừa giống làn nước ấm cứ chảy qua từng đợt gột rửa lại con tim, vừa giống như hòn đá rơi xuống đáy hồ, làm sóng gợn lăn tăn.
Tay của Lục Xuyên Trạch chầm chậm đưa đến sát gần tay Chử Trần, vươn ngón út móc lấy tay của cậu.
Ngón tay Chử Trần động đậy, kiềm chế sự kích động của mình, giả bộ không để tâm, ngang ngược úp lên tay đối phương.
Ngồi xe cả chặng đường cũng đã tới tổng bộ, tiếp đón họ vẫn là nguyên soái đã mai mối cho hai người.
“Nguyên soái, việc lần này ầm ĩ lớn lắm đúng không?”
“Ài, quá sức tưởng tượng.”
Trong màn hình của nguyên soái đang chiếu cảnh phát ngôn gây bão của Chử Trần vừa nãy, trên màn hình chạy toàn dòng chữ cái gì mà hợp nhau quá, 6666, kiêu căng hống hách, người con trai như này tôi cần một tá.
Chỉ có điều ở vị trí tạm dừng trước mắt có chút vi diệu, acc V vàng đăng dòng chữ, kèm theo đó là ánh sáng gây chói mắt người nhìn, làm cho tim Chử Trần run lên.
Uy Liêm Mỗ Tư Mạch Nhĩ: Chử Trần đăng ký kết hôn bao giờ, sao tôi lại không biết.
Uy Liêm Mỗ Tư Mạch Nhĩ, vua của Đế quốc, cũng là ba lớn của Chử Trần.
Thảo nào trông nguyên soái run đến thế, ra là vì lo sợ.
“Ờm, thật ra thì ba lớn của tôi tính thì khá tốt. Bình thường chỉ cần ba nhỏ bĩu môi thôi ông ấy đã sợ rồi, giống con mèo ấy, không đáng sợ tí nào, ngài đừng lo nguyên soái.”
Tính tình tốt, cậu ta đang nói tới bệ hạ, người đơn thương độc mãi lật cả ổ trộm cắp, có thể làm bọn trẻ con nín khóc trong truyền thuyết, chưa từng thua trên chiến trường, lúc nào cũng giữ bộ mặt nghiêm khắc, cả người toát ra hơi lạnh khiến người ta muốn đóng băng đó sao?
Là do tôi điên, hay do thế giới này điên vậy.
“Dù sao thì tôi nghĩ không có chuyện gì đâu, có gì tôi sẽ gánh trách nhiệm.”
Chử Trần vô cùng trượng nghĩa vỗ vai nguyên soái, lực mạnh đến mức muốn làm người ta hộc máu.
Nguyên soái bẻ khớp cổ, thiếu chút nữa là rơm rớm nước mắt kể khổ với Chử Trần.
“Hai người đang nói cái gì vậy, sao tôi nghe không hiểu gì hết.”
Lục Xuyên Trạch cảm giác Chử Trần đang giấu mình chuyện gì đó vô cùng chấn động, lại sợ đó là bí mật của cậu ấy, không dám hỏi dò.
“Cậu không nói với Lục Xuyên Trạch à?”
Nguyên soái và Lục Xuyên Trạch đồng loạt dùng ánh mắt trách móc nhìn Chử Trần, cậu cũng không né tránh, tự biện hộ cho mình: “Thì do lúc trước chưa có cơ hội, tôi thấy bây giờ vừa đúng thời điểm. Không nhanh không muộn, một phát ăn luôn.”
Đúng thật là một phát ăn luôn, không chừng mọi người ngạc nhiên đến mức rớt cằm hết rồi.
Ring ring, tu tu.
“Chử Trần, ta đây.”
“Ba lớn, haha, ha, người có việc gì sao?”
Cả người Uy Liêm Mỗ Tư Mạch Nhĩ lửa giận phừng phừng, gắng sức dùng tông giọng hòa nhã nói: “Về nhà.”
Mà đâu ai ngờ, cơn giận ở bên kia đầu dây đã sắp hất phăng nóc nhà đi mất.
“Lục Xuyên Trạch, đi gặp bố mẹ nha?”
Lục Xuyên Trạch vô thức chỉnh trang lại quần áo, đứng thẳng sống lưng, “Đi thôi.”
Ghi chú:
(1)可爱多: Cách đọc tiếng Trung của Cornetto, thương hiệu kem ốc quế của Ý thuộc sở hữu của công ty Unilever. Từ 可爱多 trong câu吃可爱多长大 được dùng với ý khen ai đó dễ thương, ăn “dễ thương” (ăn kem Cornetto) để lớn lên, thường dùng trong vòng fan khi muốn khen ngợi idol của mình. Theo thông tin trên mạng, từ này xuất hiện sớm nhất từ năm 2013, fan Lộc Hàm dùng để khen idol.