Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 1: Công tử, công tử



Gió xuân khẽ thổi, hàng dương liễu đu đưa trước gió, mặt hồ Huyền Vũ tựa như một mặt gương khổng lồ sáng bóng, khi ánh nắng chiều chiếu xuống, mặt hồ phản xạ ánh vàng nhàn nhạt.

Trên mặt hồ sóng vỗ nhè nhẹ, du thuyền đi lại như thoi đưa, không ngừng truyền đến tiếng cười nói từ những con thuyền, đều là các tiểu thư tỷ muội xuất du vãn cảnh, quang cảnh thật là náo nhiệt.

Vô số các nho sinh tử sĩ đứng trên đầu thuyền, đôi mắt như dính vào những hoa thuyền của các thiên kim tiểu thư, nét mặt không hề che dấu khát vọng như chó sói rình mồi. Nhưng ngay khi tiếp cận hoa thuyền, bọn họ nhất thời cải biến sắc mặt, trở lại một dáng dấp rất mực chánh trực thanh cao, mắt không tà niệm, phe phẩy quạt, ngâm thơ vịnh phú, vô cùng phong lưu.

Vài chiếc quan thuyền thả neo trên mặt hồ, các nàng thiên kim tiểu thư ẩn sau những tấm mành, len lén nhìn đám phong lưu tài tử xung quanh, lựa chọn ý trung nhân cho mình.

Đứng trên bờ hồ Huyền Vũ, nếu muốn dùng một từ để tả tâm sự của Lâm Vãn Vinh bây giờ, thì không gì đúng bằng “giải đen”, thực sự hắn đang “giải đen”.

Từ khi đến nơi này đã được một tháng rồi, vận đen vẫn không hề buông tha hắn, có lẽ, ngay khi quyết định tham gia đoàn du lịch của công ty đến Thái Sơn du lịch, vận đen đã chộp lấy hắn. Đặc biệt là khi đoàn lữ hành điểm danh gặp tên của “tiểu nữ “ kia, hắn đã có những cảm giác bất an.

Mà sự thực đã chứng minh sự phán đoán của hắn.

Lâm Vãn Vinh quay về mặt hồ, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt lớn, tâm tình có khá hơn một chút, một cảm giác khoan khoái tràn ngập cơ thể hắn. Việc nhổ bọt mà thực sự sảng khóai à, đã lâu không có thống khoái vậy, mẹ nó chứ, thời đại này may mà chưa có những lão bà đeo băng đỏ hầm hầm hè hè ghi biên lai phạt ta năm mươi đồng à.

Lâm Vãn Vinh tự đánh giá hình ảnh mình phản chiếu trong làn nước, mắt sáng mày kiếm, mũi to, nụ cười thân thiện, nếu y mặc một bộ sỹ phục (văn nhân y phục), thì có lẽ so với đám văn nhân đang có mặt trên mặt hồ lúc này y còn phong tao hơn vài phần.

Chỉ tiếc y mặc một thân trường sam màu xanh, chân đi đôi giầy vải gần hỏng, so với đám văn nhân phong lưu tài tử ở đây, thật sự là có chút nghèo nàn thanh bần quá. Hơn nữa trên đầu là bộ tóc ngắn ngủn hoàn toàn khác biệt với người ở đây, trên đầu cũng không vấn lấy một chiếc khăn, lại càng không phù hợp với hoàn cảnh ở đây.

Có vài tiểu nữ đi qua, chỉ cần thoáng nhìn bộ dạng quần áo của Lâm Vãn Vinh, căn bản không cần nhìn đến mặt y, trực tiếp bỏ qua hắn, ánh mắt ngó thẳng về đám tài tử uy phong đang run run vì gió lạnh trên đầu thuyền.

Đột nhiên đám mỹ nữ như bị gió thổi túm tụm lại bên bờ hồ, không ngừng nhìn về phía mặt hồ xa xa bàn tán, tiếng oanh oanh yền yến thỏ thẻ thật dễ nghe.

“Ôi, mau nhìn kìa, nhìn xem, đó là Kim Lăng đệ nhất tài tử Hậu Dược Bạch, Hậu công tử đó”

“Ôi, thật là đẹp trai”

“Ôi, thật là si tình kìa”

“Ai, đây là tiểu thư nào mà may mắn vậy”

Lâm Vãn Vinh theo hướng các ả chỉ chỏ, nhìn về hướng đó.

Chỉ thấy trên mặt hồ có ba chiếc hoa thuyền đang theo dòng tiến trôi đến, mỗi chiếc đều có hai tầng, cao khoảng 6, 7 thước, trên treo đèn lồng, tầng trên là lầu các, xưng đắc thượng thị khí vũ hiên ngang.

Trên ba chiếc hoa thuyền đề treo cờ quạt tung bay, chiếc bên phải và bên trái có treo một tấm hồng điều lớn từ trên bụng thuyền rủ xuống.

Bên phải là “Xuân phong phủ ngã ý”, bên trái là “Chích vi quân khuynh tâm”. (gió xuân vỗ về lòng ta- chỉ vì quân tử xiêu lòng)

Trên chiếc thuyền ở giữa, một vị công tử đứng thẳng trên đầu thuyền, mặt đẹp như ngọc, phe phẩy quạt giấy, mặt có nét cười, áo bay theo gió, dáng trông thật là phong lưu tiêu sái.

Chiếc hoa thuyền thứ ba to và sang trọng hơn nhiều, so với chiếc hoa thuyền của Hậu công tử còn lớn hơn, phi diêm lầu các, không thể tả hết sự quý phái của nó. Chỉ tiếc rèm treo bốn bề, khiến người người không thể thấy rõ, trên đầu thuyền treo một chiếc đèn lồng thật lớn tung bay theo gió, trên đó một chữ vàng thật lớn “Lạc”.

Là Lạc tiểu thư, là Kim Lăng đệ nhất mỹ nữ đồng thời là đệ nhất nữ nhân tài ba lỗi lạc, một nữ tử đứng bên cạnh Lâm Vãn Vinh kêu lớn, trên mặt tràn đầy hưng phấn, hiển nhiên là kẻ đang thần tượng Lạc tiểu tỷ kia.

Kim lăng đệ nhất tài tử thì là cái quái gì, Lâm Vãn Vinh tâm trạng hoàn toàn không ở mặt hồ. Kim Lăng đệ nhất mỹ nữ và Kim Lăng đệ nhất nữ nhân à, càng làm hắn có chút xem thường. Ngày nay, cứ hơi nói chuyện với đám phụ nữ một chút là đã thấy họ tự cho mình là mỹ nữ gì đó. Tại cái thế giới kia của hắn, nếu đem thân thể mấy tác gia nữ sĩ ra so sánh, chắc hầu như toàn thấy kiểu gầy còm cỡ da bọc sắt, chẳng có gì đáng kinh ngạc khen ngợi cả.

“Nghe nói Hậu công tử đã theo đuổi Lạc tiểu thư đã hai năm rồi, hắn thân là công thử con phủ doãn Kim Lăng, vừa là tài tử được tôn xưng à Giang Chiết Tài tử, với gia thế và tài năng của y, nếu ta là Lạc tiểu thư thì đã hạnh phúc đến chết mất”, một hoa si nữ nói .

“Thiết nghĩ, Lạc tiểu thư là Kim Lăng đệ nhất nữ nhân đồng thời là tài ba đệ nhất mỹ nữ, luận văn tài không thể so là kém Hậu công tử, lại là thiên kim tiểu thư của Giang Tô tổng đốc, luận gia thế, có lẽ còn cao hơn Hậu công tử một bậc. Cho nên, Lạc tiểu thư chưa chắc đã nhìn trúng Hậu công tử”, một người hiển nhiên là kẻ hâm mộ Lạc tiểu thư đáp lời.

“Theo ta thấy, Kim Lăng đệ nhất tài tử và Kim Lăng đệ nhất tài hoa nữ nhân, bọn họ đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, không chỉ ở Kim Lăng thành này, mà ngay cả Giang Chiết tỉnh, nếu muốn tìm một đôi tương xứng với bọn họ, cũng thật khó khăn à.” Hoa si nữ nói tiếp.

Lâm Vãn Vinh bất lực lắc lắc đầu, đàn bà trời sanh quái quỷ à, người ở thời đại nào cũng giống nhau.

Trên hồ vị phong lưu Hậu công tử kia đã đậu thuyền hoa của mình bên cạnh thuyền của Lạc tiểu thư, rồi ôm quyền cúi mình, hiển nhiên là đang cầu gì đó với Lạc tiểu thư ở trong thuyền.

Một lát sau, từ trong thuyền của Lạc tiểu thư một nha hoàn xinh đẹp bước ra, đứng ở đầu thuyền hướng đến Hầu công tử nói vài câu, sắc mặt Hậu công tử lộ rõ vẻ thất vọng, tiếp theo lại biến thành vui sướng thần sắc.

Lâm Vãn Vinh đứng cách họ quá xa, căn bản không nghe thấy họ nói với nhau cái gì, bất quá nhìn vẻ mặt Hậu công tử thật kỳ quái, thế này cuối cùng vị tiểu thư họ Lạc kia có cự tuyệt hắn ta không thế? Sao vị Hậu công tử lúc đầu thất vọng sau lại cao hứng thế.

Hai vị nữ tử gần hắn hiển nhiên cũng tâm trạng nghi hoặc như hắn, thấy chiếc thuyền hoa của Lạc tiểu thư từ từ đi đến giữa hồ, vị nữ tử hâm mộ Lạc tiểu thư vui vẻ nói: ” Thế là thế nào, ta không có nói sai nhé, Hậu công tử không hẳn đã có khả năng khiến Lạc tiểu thư động tâm đâu.”

Nữ tử hâm mộ Hậu công tử cắt ngang nói: “Ta thấy chưa chắc thế, xem hình dáng Hậu công tử lúc này thực sự cao hứng, nói không chừng, một tháng nữa, sẽ có ước hẹn cùng giai nhân”.

Thế này cũng bình thường, để xem phong tục của thế giới này ra sao, dù sao nam nữ hữu biệt, nói chuyện tình ái đương nhiên phải tìm nơi vắng người, trăng thanh gió mát mới là tuyệt vời chứ.

Hậu công tử nhìn hoa thuyền của Lạc tiểu thư đi xa dần, nhưng vẫn như cũ dõi theo, khuôn mặt nở nụ cười, mắt nhìn đăm đăm, thể hiện ra ngòai về phong lưu đa tình bộ dáng khiến cho Lâm Vãn Vinh đến phản cảm.

Tiểu tử, có gì mà đắc ý chứ, nói chuyện tán gái, ông nội ngươi đây có thủ đoạn cao hơn ngươi gấp vạn lần, nhìn điệu bộ si mê của ngươi kìa. Lâm Vãn Vinh tự dưng bất bình nghĩ thầm.

Thời tiết cuối thu, sắp sửa sang đông, gió hồ từ phía sau thổi đến, Hậu công tử dường như thấm lạnh, đầu vai run lên.

Lâm Vãn Vinh soi mói, nhìn tường tận từng động tác của y, nhịn không được cười hắc hắc, ông trời ơi, rét chết thằng nhãi chỉ cần phong độ không cần ôn độ (ấm áp này đi), ta còn đang bảo sao mà mùa xuân đến nhanh vậy, thì ra là thằng nhãi này và đám tiểu nữu kia muốn đón xuân à.

Lâm Vãn Vinh cười lạnh khiến cho mấy tên nữ tử bên cạnh chú ý, các nàng ánh mắt nhìn ngó Lâm Vãn Vinh, nhìn thấy bộ dạng nghèo đói bần hàn và bộ tóc ngắn ngủn, đều cho miệng cười rộ lên khinh rẻ, đến khi nhìn thấy thân hình của hắn, lập tức mặt đỏ lên, không dám nhìn hắn nữa.

Lâm Vãn Vinh cao 1m77, vì luôn luôn chăm chỉ tập thể dục quanh năm, nên thân hình cân đối, tràn đầy sinh lực, dung mạo không xấu, mầu da khỏe mạnh như mầu hạt lúa tiểu mạch, so sánh với một bạch diện tài tử môn, thì động tác của hắn có một mị lực lay động lòng người.

Cũng khó tránh những nữ tử kia khi thoáng nhìn hắn đều không dám quay lại nhìn, nam nhân này, có một mị lực rất lớn tác động và tâm linh các nàng.

Năm đó trong khi tại Bắc Kinh học đại học, Lâm Vãnh Vinh được gọi là hắc mã vương tử, rất nhiều nữ tử đã thầm thương trộm mến hắn.

“Ở đây có mùi gì vậy ……”

“Nhìn điệu bộ nghèo đói của y kìa……”

“Hoàng huynh, cùng với thằng nhãi này đứng một chỗ , có khi làm nhục thân phận của ngươi, chúng ta tránh xa hắn ra ……”

Đó là vài tên tài tử đứng bên cạnh hắn, sau khi nhìn thấy Hậu công tử cưa cẩm tiểu thư, vốn sự tự tin đã bị đả kích rất lớn, vừa rồi các mỹ nữ bên cạnh lại hoàn toàn không chú ý gì tới họ, ngược lại ánh mắt lại tập trung vào Lâm Vãn Vinh, chúng không bực tức sao được.

Chỉ có điều khi nhìn đén bộ dạng bần hàn của Lâm Vãn Vinh, thì các tài tử lập tức đứng thẳng dậy, tựa hồ cảm giác khỏe khoắn đã hồi phục trên cơ thể, chúng không thèm nhìn tới dung mạo của Lâm Vãn Vinh, ngược lại từ vẻ bần hàn của Lâm Vãn Vinh tìm lại được sự tự tin, xuất ngôn châm chọc hắn.

Lâm Vãn Vinh trước khi đi vào thế giới này, là một giám đốc thị trường của một công ty tầm trung, năm hai mốt tuổi tốt nghiệp đại học, chăm chỉ làm việc bốn năm, hai nhăm tuổi y trở thành một vị giám đốc thị trường trẻ nhất của công ty, kiến đa thức quảng các lĩnh vực đều nắm được.

Thấy những ánh mắt của những kẻ bên cạnh, Lâm Vãn Vinh đương nhiên biết họ đang suy nghĩ gì, không nhịn đựoc trong lòng cười lạnh, thì ra cái tư tưởng ghét nghèo thích giầu có mặt ở rất nhiều trong lịch sử, thời đại nào cũng giống nhau, chứ hòan tòan không phải là đặc sản riêng của thời đại của y.

Chiếc hoa thuyền của Hậu công tử cũng chậm rãi rời đi, đám người đứng xem cũng vắng dần. Vài nữ tử bên cạnh lén liếc nhìn hắn, rồi nghiêm mặt rời đi, khuôn mặt vẫn còn nét thẹn thùng.

Lâm Vãn Vinh nhìn phong cảnh mặt hồ lại trở lại bình thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trong lòng không khỏi cười thầm. Khi y học đại học, cái cảnh theo đuổi nữ sinh này đã thấy qua vô số lần, thật ra mà nói, sự thể hiện của Hậu công tử vừa rồi thực sự là quá kém cỏi.

Lâm Vãn Vinh trong lòng nổi lên một cỗ hòai niệm, y nhớ tơi những huynh đệ trong ký túc xá trước kia, cũng nhớ đến cô bạn gái đầu tiên, nhớ tới ánh mắt đau đớn tột cùng của nàng trong đêm chia tay với y.

Dù nàng đã rời đi Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, nhưng y biết, tình cảm của nàng với mình vô cùng sâu nặng, nàng không biết bao nhiêu lần cầu xin y cùng nàng đi ra nước ngòai, thậm chí ngay cả passport và vé máy bay đều đã chuẩn bị đầy đủ cho y, nhưng lại bị y vô tình cư tuyệt

Tại đại học Bắc Kinh, việc xuất ngoại là thời thượng, nhưng Lâm Vãn Vinh lại không như những kẻ khác, khi tốt nghiệp hắn không hề lựa chọn một công ty lớn mà lại chỉ lựa chọn một công ty quy mô trung bình để làm việc.

Hắn có một tình yêu quê hương rất sâu sắc, Lâm Vãn Vinh tin tưởng rằng y có một câu nói khiến cho nàng cả đời không quên: “Ta không nghĩ sẽ bằng đôi mắt mầu đen của ta nhìn thấy thế giới, mà tại đó toàn những kẻ mắt mầu lam kia”.

Khi nàng lên phi cơ, Lâm Vãn Vinh căn bản không có đi tiễn nàng, việc này hoàn toàn không phải là hắn tuyệt tình, mà là hắn không biết nếu đi thì sẽ nói với nàng cái gì, việc này tất cả là do nàng lựa chọn, thì không được oán người khác, mỗi người nên phải chụi trách nhiệm cho hành vi của chính mình.

Nghe nói hôm đó nàng khóc như mưa như gió, thiếu chút nữa thì máy bay cũng không thể cất cánh được, Lâm Vãn Vinh khi đó ngoại trừ một cảm giác đau lòng, thì lại có một cảm giác khoái cảm của việc báo thù, ai bảo là nam nhân không thù vặt nào

Bốn năm tiếp theo, Lâm Vãn Vinh điên cuồng làm việc, điên cuồng chinh phục nữ nhân, sự nghiệp hanh thông, hắn cũng thay đổi không ít bạn gái. Ta trời sinh không phải là kẻ si tình, Lâm Vãn Vinh rất thích dùng câu này để trả lời cho những bạn bè quan tâm đến khía cạnh này của hắn.

Vốn hắn đang sống vô cùng thoải mái, thì đột nhiên nha đầu kia vào công ty, tất cả đều thay đổi, nha đầu đó được giữ chức phó tổng giám đốc kinh doanh, chính thức là thượng cấp của hắn. Cũng không biết vì sao mà ả nhìn Lâm Vãn Vinh không hợp nhãn, mọi việc cứ như thể luôn luôn chỉ trích hắn, cho đến nay cũng chưa bao giờ dùng bộ mặt dễ chịu khi tiếp xúc với hắn.

Nếu không phải là nể mặt mẹ nàng, thì Lâm Vãn Vinh đã sớm đem nàng tiền sát hậu gian, rồi lại tái sát tái gian rồi.

Thuận miệng nói một câu, thì nha đầu kia chính là con gái của Tổng giám đốc công ty.

Lại nghĩ đến khả ác nha đầu kia, Lâm Vãn Vinh căm tức nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải vì ả, thì mình làm sao mà lại đi vào địa phương này. Nhớ đến khi ấy chính mình từ trên đỉnh Thái Sơn rơi xuống, trong nháy mắt vẻ mặt của nha đầu kia có phần tựa hồ không đúng, giống như thống khổ, ừh, thật sự thống khổ. Trong không trung mông lung ấy. Lâm Vãn Vinh còn nhớ rõ ả còn lôi kéo giữ mình lại một lát, tựa hồ như chính mình rơi xuống, hoặc là mình kéo nàng rơi xuống, sau đó vẻ mặt của ả như tự nguyện rơi xuống sau hắn.

Đương nhiên, trí nhớ đó cũng không chính xác, khi ấy Lâm Vãn Vinh sớm đã không phân biệt được phương hướng, còn trí nhớ thì mông lung, căn bản không thể xác định được lúc đó đã xảy ra chuyện gì cả.

Lâm Vãn Vinh cũng sẽ không thể tin rằng sẽ không thể tin được rằng nha đầu kia lại vì mình mà nhẩy xuống, khi hắn trượt chân rơi xuống núi Thái Sơn, nha đầu kia không chừng cao hứng còn không kịp kia.

Lâm Vãn Vinh lại nghiến răng nghiến lợi chử mắng nha đầu kia, rồi cũng không nghĩ đến ả nữa, việc đã qua, thì để nó yên ổn qua đi. Lâm Vãn Vinh tính tình lạc quan, lạc quan đến mức phô trương, nhưng đối với hắn đây là một thế giới mới tinh, hắn không lạc quan thì còn ai lạc quan.

Lâm Vãn Vinh tâm tư lại nhớ đến cảnh tượng lúc trước,mặt hồ Huyền Vũ sáng lấp lánh, hiện giờ vô số giai thoại của các tài tử giai nhân đang diễn ra, trước mặt là cảnh đẹp nhất của Kim Lăng, thật không hổ được phong là Tần Hòai đệ nhất phong nguyệt địa danh

Chỉ nghe nói là phương bắc hiện đang chìm trong khói lửa chiến tranh, vậy mà đám tài tử giai nhân tựa hồ nhưng không có giác ngộ chút nào, cả ngày đều ra vẻ phong lưu khoái hoạt, cũng là chính thưc ứng với câu ” Bắc sài lang, nam tài tử mỹ danh.”

Vào thế giới này đã được một đoạn thời gian rồi, sự thật rõ ràng không thể thay đổi được gì, Lâm Vãn Vinh bắt đầu dùng ánh mắt của một người bản địa để kiến giải các vấn đề.

“Noãn phong huân đích du nhân túy, trực bả Hàng Châu tác biện châu.” (Gió thổi nhè nhẹ khiến lòng người say mê, như lấy Hàng Châu biến thành Biện Châu.) Lâm Vãn Vinh khe khẽ ngâm lên, tình ấy cảnh ấy, chánh thức thì hai câu thơ này là hai câu của một vị tiên hiền, nhưng cũng không quan trọng, ở tại địa phương này, được Lâm Vãn Vinh ngâm lên, thì đúng là của hắn làm ra rồi.

Thật là không biết xấu mặt.

Làm một giám đốc kinh doanh trên thương trường, còn có việc đáng xấu hổ nào mà y chưa từng thấy qua, còn có những việc vô sỉ hơn nhiều, nên việc đạo vài câu thơ, Lâm Vãn Vinh coi mình vẫn còn thuần khiết như một ngây thơ trinh nữ.

Trên mặt hồ Huyền Vũ hiện tại lại có một tài tử được mời lên hoa thuyền của một thiên kim tiểu thư để “đàm luận”, ngẫm lại những tao ngộ mình đã trải qua, trong lòng y thật sự có chút bất bình, hung hăng hắn quay lại phun một ngụm nước miếng xuống hồ.

Trời ạ, đám nước miếng này, dìm chết cái lũ tán gái bạt mạng kia đi.

“Tuyệt một câu: Noãn phong huân đích du nhân túy, Trực bả hàng châu tác biện châu! câu thơ của huynh đài thực sự hay tuyệt!”, một giọng nói trong trẻo thánh thót vang lên phía sau Lâm Vãn Vinh, kèm theo đó là thanh âm của một cây quạt nhỏ đang vỗ vào lòng bàn tay, đúng là đang tán thưởng hắn.

Rồi âm thanh trong trẻo ấy lại thong thả ngâm lại câu thơ hắn vừa xuất khẩu, trong ngữ khí có vài phần tán thưởng.

Cuối cùng thì cũng có một kẻ tán thưởng ta rồi, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, trong lòng cũng có vài phần đắc ý, mặc dù câu này không phải hắn nghĩ ra, nhưng lại từ miệng hắn ngâm ra. Xem ra nhờ công của cha hắn rất nhiều a! Cha hắn là một giáo viên văn học của một trường tiểu học ở nông thôn, để rèn luyện trí nhớ cho hắn, bắt hắn học tập rất nhiều đường thi, tống từ từ khi còn nhỏ.

Lâm Vãn Vinh từ từ quay lại, thấy một tuyệt sắc công tử đang đứng sau hắn mỉm cười.

Chỉ có thể dùng “tuyệt sắc” hai từ, bởi vì vị công tử này thực sự như vậy mà.

Mi liễu, mắt phượng, môi đỏ như son, nhãn thần long lanh, tay cầm chiếc quạt nhỏ mầu trắng, thân mặc một bộ trường sam mầu vàng, đứng lại đó như hàng liễu đung đưa theo gió, vẻ tuấn tú không thể dùng lời tả hết.

Lâm Vãn Vinh chưa từng thấy Tống Ngọc và Phan An, nhưng theo hắn suy nghĩ, thì hai tiểu tử kia cũng không thể hơn được vị tuyệt sắc công tử này.

Lâm Vãn Vinh mặc dù cũng tự nhận mình là anh tuấn phong lưu hào hoa phong nhã, nhưng thứ nhất là hắn đã đến đây hơn một tháng, đối với những kẻ này thập phần không ưa, một nguyên nhân khác là gã công tử này trên người toát ra mùi hương phấn, vừa nhìn đã biết là xuốt ngày giao dịch với những công tử nhà giầu, đối với Lâm Vãn Vinh vốn được coi là hình mẫu hắc mã vương tử, thì phong cách hoàn toàn bất đồng.

Cho nên, nếu luận vẻ tuấn tú, Lâm Vãn Vinh thực sự không sánh nổi hắn, hơn một tháng nay hắn đã gặp nhiều công tử, tiểu thư khuê các, nhưng cũng không có kẻ nào được bằng một phần của gã tuyệt săc công tử này.

Bên cạnh tuyệt sắc công tử là một thư đồng thanh tú, cũng là một kẻ vô cùng tuấn tú.

Chủ tớ bọn họ nhìn Lâm Vãn Vinh rồi cùng nở nụ cười, gã tiểu thư đồng giương mắt nhìn mái tóc ngắn ngủn của hắn, vẻ mặt như sắp bật cười, nhưng rồi lại cố gắng kìm nén, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ bừng.

Lâm Vãn Vinh tự nhiên biết tiểu tử này muốn cười nhạo mái tóc ngắn của hắn, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng nhỏ nhắn đáng yêu của kẻ kia, hắn cũng không nỡ trách, mà độ lượng vung tay nói: “Tiểu huynh đệ, muốn cười thì cười lên đi, đừng cố kìm nén khó chịu lắm”.

Nghe Lâm Vãn Vinh không gọi công tử, cũng không gọi huynh đài, đúng là ngoài dự kiến của tuyệt sắc công tử kia, gã thư đồng tuấn tú cũng nhìn Lâm Vãn Vinh, không hề cố kỵ mà lại cười lên thành tiếng.

Nghe thanh âm thánh thót của y, Lâm Vãn Vinh nghe thấy thật giống tiếng cười của thiếu nữ, việc nữ cải nam trang cũng nói đến rất nhiều trong các tiểu thuyết, khiến hắn cẩn thận quan sát kỹ càng bộ ngực hai người này, thực là bằng phẳng, cái này có lẽ để cho Boing 777 hay Airbus 380 cất cánh hạ cánh được ấy chứ, nếu nói y là đàn bà, chẳng lẽ phải đem cái vật tròn tròn đó một đao cắt đi chắc, việc đó thì Lâm Vãn Vinh đương nhiên không thể tin nổi, vậy ta trước hết cứ coi họ là nam nhân đi.

Chỉ là tiếng cười của họ thực sự không đúng lắm, Lâm Vãn Vinh trong lòng cũng có chút lo lắng, trừ khi hai người này là những kẻ từ Thái Lan mới được nhập khẩu về đây.

Mặc dù không biết ở thời đại này liệu có Thái Lan hay không, nhưng điều đó cũng khiến cho Lâm Vãn Vinh không tự chủ được toàn thân nổi da gà, hắn lùi về phía sau, lùi sát ra mép hồ Huyền Vũ.

Vị tuyệt sắc công tử kia thấy Lâm Vãn Vinh lúc lâu không có nói gì, ánh mắt tập trung như muốn nhìn xuyên qua thân hình chủ tớ hai người, khiến trong lòng hai người cũng có phần bực mình.

Đợi chút lại nhìn thấy trên mặt của Lâm Vãn Vinh lộ vẻ ác ý, vị tuyệt sắc công tử sững sờ, vội kêu lên khe khẽ: “Công tử, công tử”

Khi hắn gọi lên vài tiếng, Lâm Vãn Vinh bừng tỉnh , vội vàng ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì vậy, huynh đệ?”, nhưng ánh mắt vô tình dừng lại xăm soi trên ngực của vị tuyệt sắc công tử,

Thấy Lâm Vãn Vinh xưng hô như thế, vị tuyệt sắc công tử hiển nhiên nhất thời chưa thể thích ứng được, đang muốn nói chuyện tiếp, lại thấy mắt hắn vẫn dừng lại trên ngực mình, tựa hồ như đang nghiến ngấu cái gì.

Tuyệt sắc công tử trong lòng giận dữ, nhưng không thể phát tác được, chỉ đành hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, như là muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.

Lâm Vãn Vinh da mặt cực dầy,đ ương nhiên hắn không hề e sợ, cũng không hề thu hồi ánh mắt, mà là lại càng giương to mắt nhìn ngực, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu tử kia hết tái lại hồng mà không dám nói gì.

“Ngươi tiểu tử này, nhìn cái gì vậy?”, tuyệt sắc công tử còn chưa phát tác, thì gã thư đồng anh tuấn bên cạnh rốt cục đã không thể nhịn được nữa.

Lâm Vãn Vinh hơi sửng sốt một chút, trong lòng cũng thấy buồn cười, thật là, lão tử với ngực của hai nam nhân thì có việc gì để nghiên cứu chứ.

Sau một lát xăm soi, cũng không thu hoạch được gì, quyết định coi họ thực sự là đặc sản của Thái Lan, may mắn là Lâm Vãn Vinh từng nhiều lần đến Băng Cốc và một vài vùng của quốc gia này, nên đối với việc này cũng không có thành kiến và bài xích gì nhiều, sau đó ngẩng lên nhìn vị tuyệt sắc công tử, trả lời thật to rõ ràng: ” Huynh đài, vừa rồi ngươi bảo ta việc gì?”

Lúc này hai người đang đứng ở bên hồ Huyền Vũ, trong mắt người khác, họ là hai vị văn nhân đang đàm thi luận họa, chỉ có Lâm Vãn Vinh tự thân biết tài tử hay là sài lang còn chưa phân biết được

Vị tuyệt sắc công tử thấy Lâm Vãn Vinh xưng hô bình thường trở lại, sắc mặt khá hơn, gật gật đầu nói: ” Không biết huynh là người ở đâu?”

Lâm Vãn Vinh ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Tuyệt sắc công tử, làn da trắng hồng, như là châu ngọc một phương khiến người hâm mộ.

Lâm Vãn Vinh âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, ngược lại không được à, Giang Nam không chỉ sinh ra mỹ nữ, mà còn sinh ra bậc này tuyệt sắc nam yêu.

Vị tuyệt sắc công tử thấy Lâm Vãn Vinh càng giương mắt soi mói, trên mặt hơi ửng hồng, cũng không nói gì, chỉ cáu giận trừng mắt nhìn hắn.

Nhìn bộ dạng ấy Lâm Vãn Vinh nhanh chóng quay đầu, không dám nhìn hắn, bây giờ hắn tin rồi, Thái Lan thực sự tồn tại ở thế giới này, nếu không làm sao có bực tuyệt sắc này chứ.

“Nghe khẩu âm của huynh đài, tựa hồ không phải là người bản đị à, hơn nữa cách xưng hô của huynh đài cũng rất khác người”, vị tuyệt sắc công tử thấy Lâm Vãn Vinh đã thôi không còn soi mói hắn, sắc mặt cũng tự nhiên lại, bắt đầu tìm lời nói chuyện với hắn.

“À, ta thực sự không phải người ở đây”, Lâm Vãn Vinh trên mặt cười cười: “Ta đến từ Kinh Sở, là Lưỡng Hồ nhân sĩ.”

Lâm Vãn Vinh cũng không nói dối, nhà hắn vốn ở tại Hồ Bắc, thế nên hôm nay trước mặt vị tuyệt sắc công tử này, gã cũng chỉ khéo léo nói khác đi chút ít thôi.

“Từ xưa nói Kinh Sở có nhân tài, trước kia ta không tin lắm, nhưng hôm ngay mới chỉ nghe huynh đài đọc một câu thơ, ta giờ đã không còn hòai nghi nữa”, vị tuyệt sắc công tử nói rất thành khẩn.

“Nói hay lắm, nói hay lắm”, Lâm Vãn Vinh khẽ cười hai tiếng, rồi nói: “Vị huynh đài này gọi tại hạ lại, không biết có còn gì chỉ giáo?”

“Vừa rồi nghe công tử ngâm lên câu đó, tựa hồ mới chỉ là hạ khuyết( câu sau), nhưng đã thấy phi phàm, làm cho người nghe bay bổng, nhưng chẳng biết còn có thượng khuyết (câu đầu), có thể để cho tại hạ được thưởng thức không?”, vị tuyệt sắc công tử tràn ngập hy vọng đáp.

Thì ra là một thi si (kẻ mê thơ), Lâm Vãn Vinh hiểu rồi, gã cười cười thần bí, từ từ nói: “Câu thơ hay vốn do trời sinh, may mắn mà có được, vỗn có sẵn chúng ở trong lòng, ta tự biết chứ, nhưng cái gì là thượng khuyết với hạ khuyết, đúng là cố cầu không bằng đừng cầu còn hơn.”

Bình thường trên thương trường, Lâm Vãn Vinh tự nhiên là một cao thủ hý lộng, nên hắn cố ý nói với tiểu tử này như thế. Ngươi không thể yêu cầu ta nói ra, không chiếm được ngươi chút tiện nghi, thì ai mà nói cho ngươi chứ.

Quả nhiên, vẻ bội phục hiện rõ trên nét mặt vị tuyệt sắc công tử,y cung kính nói với Lâm Vãn Vinh: ” Huynh đài quả nhiên có phong phạm cao nhân, tại hạ hiểu rồi.”

Ở thời đại này khi một người ngâm thơ làm câu đối, tất nhiên luôn làm đủ thượng khuyết và hạ khuyết, nhưng đã có một câu rât tuyệt rồi, mà dường như Lâm Vãn Vinh cũng chỉ nói đến hạ khuyết, mà lại không thèm để ý tới thượng khuyết, không dám nói là không hề có ai như thế, nhưng đúng là hiếm thấy.

Nhìn vẻ bội phục trên mặt vị tuyệt sắc công tử, Lâm Vãn Vinh cũng có âm thầm vài phần đắc ý, lại càng làm ra vẻ khiêm nhường nói ” khởi cảm, khởi cảm, tàm quý, tàm quý” (không dám, không dám,( tự thẹn) còn kém lắm, ( tự thẹn) còn kém lắm )

Gã thư đồng áo xanh đột nhiên bật cười, lời lẽ của Lâm Vãn Vinh, bất kể nói gì đều rất đặc biệt.

Tuyệt sắc công tử bực tức liếc nhìn gã thư đồng, khiến hắn sắc mặt căng thẳng, không giám nói gì nữa.

“Huynh đài có một phong thái vô cùng ngạo nghễ, có tài mà không kiêu ngạo, so với những kẻ tự cho mình là phong lưu tài tử kia, thật hơn chúng rất nhiều.”

Tuyệt sắc công tử ánh mắt chăm chú nhìn những phong lưu sĩ tử đang ra sức thể hiện văn tài trên mặt hồ kia, trên mặt lộ ra một tia khinh bỉ. Nghe những lời này, Lâm Vãn Vinh cũng thấy có điều kỳ quái, mặc dù hắn mới đến thế giới này hơn một tháng, nhưng cũng nhận thấy ở thế giới này mọi người dường như trọng văn khi vũ, luôn luôn cổ vũ văn tài, thi cử cũng là lấy văn Chương luận anh hùng, chỉ cần là một tay bút tốt, tại thế giới này tuyệt đối có thể thành đạt lớn.

Nhưng với một kẻ có văn tài phi phàm như vậy, sao lại có vẻ như rất có thành kiến với đám văn nhân tài tử kia?

Bất quá, vị tuyệt sắc công tử này mấy câu đó nói cũng rất hay, vỗ mông ngựa cũng rất tốt, khiến Lâm Vãn Vinh trong lòng vui vẻ, nếu tiểu tử này mà cùng làm với hắn ở công ty trước kia, thì tuyệt đối y cũng sẽ là một kẻ bán hàng bẩm sinh.

Tiểu tử ngươi nói rất đúng, ta không phải là phong lưu tài tử gì, nên nói là hạ lưu tài tử mới đúng, Lâm Vãn Vinh cười thầm.

“Tài tử và giai nhân Giang Nam, từ xưa đã có mỹ danh, vốn nổi tiếng thiên hạ. Kinh sở tuy cũng có người tài anh hùng tuấn kiệt, nhưng bất kể chất lượng và sản lượng cũng không thể so sánh được với Giang Nam”, Lâm Vãn Vinh giả bộ khiêm tốn nói.

“Chất lượng? Sản lượng?”, vị tuyệt sắc công tử nhướng mày, hỏi lại hắn: “Cái từ này có thể giải thích rõ hơn được không?”

” À, đại khái mà nói, đơn giản ý nói về hơn kém và số đếm mà”, Lâm Vãn Vinh trên trán rịn mồ hôi, những khái niệm này vẫn còn rất xa lạ để giải thích cho người ở thế giới này, thật là làm khó hắn mà.

Tuyệt sắc công tử đó gật gật đầu, khẽ liếc nhìn hắn, hé miệng cười: ” Huynh đài giải thích thật sự rất trí tuệ, tại hạ nghe thấy lần đầu tiên đấy.”

Khi vị tuyệt sắc công tử hé miệng cười, hai bên má xuất hiện hai núm đồng tiền nho nhỏ, hình dung vô cùng xinh đẹp, khiến cho Lâm Vãn Vinh trong lòng không ngừng xao động.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.