Lâm Kỳ là người cuối cùng trong số những người hỗn hợp.
Nghe nói từ lâu trước kia những người mang gen này là những người không có sức mạnh tinh thần, tồn tại làm lao động khổ sai, một trăm năm sau liên minh cải cách, cái người từ xưa đến nay không có tinh thần lực lại thức tỉnh thành người sở hữu tinh thần lực.
Lúc ấy Lâm Kỳ đang ngủ ở khay nuôi cấy, học đủ kiến thức gia dụng như một người hỗn hợp tại nhà thì đột nhiên khay nuôi cấy liền nát.
Sau khi liên minh được cải cách cấm tái tạo người hỗn hợp. Nhóm nhân vật hỗn hợp cuối cùng giống như tất cả những con người khác tự thức tỉnh tinh thần lực của mình, đi học, thi và đi làm.
Tuy rằng người hỗn hợp vô luận là ngoại hình hay sức mạnh tinh thần đều rất giống với người bình thường, nhưng con người vẫn phân loại bản thân với những người hỗn hợp.
Người hỗn hợp có mùi đặc biệt. Mọi người đều nói như vậy. Dù sao, Lâm Kỳ cũng không thể ngửi thấy mùi của chính mình hoặc những người hôn hợp khác.
Chưa nói đến chuyện phân biệt đối xử, hai nhóm người tự nhiên tách ra chơi với nhau.
Ở thời đi học Lâm Kỳ cơ hồ không có bằng hữu.
Không có biện pháp, có quá ít người hỗn hợp trong trường.
Lâm Kỳ cũng không hệ cảm thấy tức giận vì việc này. Đại khái là gen của y mang theo một chút bình thản, y rất ít khi bị giao động, nỗ lực học tập nỗ lực thi cử, cầm thành tích ưu tú nhất đến cương vị hiện tại.
Căn bản không có thời gian cũng không có cơ hội yêu đương.
Thậm chí một chút ý niệm về phương diện này cũng không hề có.
Vì vậy, khi hệ thống đưa ra những “dữ liệu” này, Lâm Kỳ dường như đang bị treo trên một cái cây và bị gió mạnh thôi bay khắp nơi,”Tại sao, ta vì cái gì phải xem cái này?”
Hệ thống cổ quái nói: “Chuyện sớm hay muộn.”
Lâm Kỳ thắc mắc không biết có phải độ hảo cảm 100% khiến hệ thống hiểu lầm hay không, liền giải thích: “Ta và Đỗ Thừa Ảnh là bạn tốt, không phải như ngươi nghĩ,, Đỗ Thừa Ảnh sẽ có rất nhiều hồng nhan tri kỷ.”
Hệ thống không mặn không nhạt nói: “Ồ.”
Lâm Kỳ cảm nhận được hệ thống trả lời cho có lệ không hệ che giấu.
Độ hảo cảm 100% liền đại biểu cho tình yêu sao? Gia đình và tình bạn đều có thể, hơn nữa trong kịch bản Đỗ Thừa Ảnh có rất nhiều muội tử chờ hắn, vì vậy không có lý do gì để vướng mắc tình cảm với y.
Hơn nữa hệ thống còn nhắc tới độ hắc hoá của Đỗ mạnh Cường là 100%, y hoàn toàn không cảm giác được Đỗ Thừa Ảnh đen chỗ nào.
So với trước đây còn cười nhiều hơn.
Lâm Kỳ quyết định giữ lại ý kiến của hệ thống thô bạo này.
Không cần xem các thông tin trước mắt, Lâm Kỳ lẳng lặng chờ đợi các sư phụ của Nguyệt Lộ sơn xuất hiện chọn đồ đệ.
Có thể nói, nếu là đồng môn của Đỗ Thừa Ảnh cũng không tồi, không cần chạy qua chạy lại, cũng không biết những cốt truyện vả mặt có phát sinh không, về điểm này Lâm Kỳ liền hỏi hệ thống.
Hệ thống ý vị thâm thường nói: “Có một số việc không thể ngăn cản.”
Lâm Kỳ hơi thở phào nhẹ nhõm, nếu lúc này y biết hệ thống nói “việc không thể ngăn cản” không phải để chỉ cốt truyện, y nhất định……nghiên cứu ký những tư liệu đó.
Ánh mặt trời từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, sương trắng bên người dần dần tan biến, bùa chú cuồn cuộn cũng mất đi sức sống, Lâm Kỳ không có chút hình tượng nào ngồi trên bậc thang vội vàng xoay người, cúi đầu giống như những đệ tử còn lại, cúi đầu im lặng.
Một cỗ uy áp cường đại đánh úp.
Lâm Kỳ biết đây là đoàn chân nhân Nguyệt Lộ sơn.
Bối cảnh của thế giới tu chân này cực kỳ đơn giản thô bạo, Nguyệt Lộ sơn là lão đại tu chân giới, bốn vị chân nhân chính là Nguyệt Lộ sơn tứ đại kim cương*, từng người am hiểu các lĩnh vực khác nhau, tính tình cũng bất đồng, bốn người cùng với việc Đỗ Thừa Ảnh trở thành thần có một mối liên hệ không thể tách rời.
*Trong truyện tác giả ghi như này á:v
Tán Nguyệt chân nhân giống với Lâm Kỳ không có cảm giác tồn tại, Lâm Kỳ nhớ rõ khi Tán Nguyệt thu đồ đệ cũng không xuất hiện, chỉ phái đồ đệ của mình tới thu người, từ đầu tới cuối không lên sân khấu quá vài lần.
Duyên Vũ chân nhân là nữ tử, tồn tại là một kiếm tu có thực lực mạnh mẽ nhất, tính tính như hoả ghét cái ác như thù, xinh đẹp vô song, tính cách cũng vô cùng kiêu ngạo, ngay từ đầu đã chướng mắt Đỗ Thừa Ảnh, lúc sau bị hào quang nam chủ của Đỗ mạnh Cường chiếu mù mắt, đem thanh Thiên Duyên kiếm bản thân luyện chế tặng cho Đỗ Thừa Ảnh.
Lâm Kỳ nghi ngờ rằng đây là tiểu thế giới đang giúp Đỗ Thừa Ảnh khai mở hậu cung.
Sư phụ mỹ nữ được nam tần yêu thích nhất.
Quy Liên chân nhân là nhiều tuổi nhất, am hiểu vẽ bùa, tới vô ảnh đi vô tung, dạy cho Đỗ Thừa Ảnh rất nhiều về tu luyện, xem như là một trong những người cố vấn tinh thần cho Đỗ Thừa Ảnh.
Còn lại là Bão Thúc chân nhân am hiểu luyện chế đan dược, cũng là người cha cặn bã bỏ rơi vợ con của Đỗ Thừa Ảnh, trong giai đoạn đầu, suất diễn của hắn nhiều nhất, không ngừng ngáng chân Đỗ Thừa Ảnh, sau đó bị Đỗ Thừa Ảnh vả mặt,mãi cho đến trước khi Lâm Kỳ chết, xem như trở thành thần trên con đường đại vai ác.
Tình tiết phía sau Lâm Kỳ không rõ ràng lắm.
Trên đỉnh đầu truyền đến một ánh mắt dò xét, Lâm Kỳ vốn dĩ rất bình tĩnh, dựa theo cốt truyện hắn sẽ được Tiêu Mạc sư huynh đồ đệ của Tán Nguyệt chân nhân mang đi, Tiêu thị cùng Lâm thị đều thuộc Hoa Nguyên, xem như cấp cho Lâm Kỳ tư chất thường thường đi cửa sau.
Nhưng chiếu theo sự thay đổi lớn này của cốt truyện, Lâm Kỳ không chắc liệu mình có được Tán Nguyệt chân nhân chập nhận hay không.
Những tín vật của các chân nhân lần lượt đi xuống, dừng lại giữa mày nhóm đệ tử, đệ tử bị điểm đến vui sướng mà ngẩng đầu bái sư, nhanh chóng đứng sau lưng sư phụ của mình.
Khi số lượng người xung quanh giảm bớt, Lâm Kỳ hơi có chút lo lắng, bất quá mắn chính là, trước sau đều không có nghe thấy bất luận kẻ nào bái Tán Nguyệt chân ngân làm sư.
Nói cách khác Tiêu Mạc còn chưa có tuyển người.
Lâm Kỳ rũ đầu yên lặng chờ đợi, lòng bàn tay bất tri bất giác khẩn trương mà đổ mồ hôi.
“Thừa Ảnh”, giọng nữ ưu nhã vang lên, hơi mang theo một ý cười, “Như thế nào chưa thay sư phụ ngươi chọn người?”
Lỗ tai Lâm Kỳ đều nổ tung, Thừa Ảnh?!
Y rất muốn ngẩng đầu, nhưng hiện tại quá dễ thấy, đành phải hỏi hệ thống, “Hệ thống, là Đỗ Thừa Ảnh tới giúp Tán Nguyệt chân nhân chọn người sao?”
Hệ thống: “Đúng vậy, yên tâm, hắn nhất định sẽ chọn cậu.”
Lâm Kỳ hoàn toàn không có chút cao hứng nào khi nghe hệ thống nói vậy, bởi vì giọng điệu của hệ thống rất bình thường, khiến cho y cảm thấy quái quái.
Quả nhiên, giọng nói của Đỗ Thừa Ảnh cũng truyền đến, trong giọng điệu có chút ý cười, khiêm tốn lại ôn hoà nói: “Tự nhiên, vân là các vị sư phụ đến trước, mời.”
“Tán Nguyệt chân nhân thật là may mắn, ra cửa liền có thể thu về một đồ đệ tốt,” Quy Liên chân nhân vuốt chòm râu dài bạc trắng của mình, ánh mắt tán thưởng dừng trên người Đỗ Thừa Ảnh, “Muốn ta tới, những người này ta đều không chọn, liền tới Thừa Ảnh ngươi.”
Đỗ Thừa Ảnh hơi mỉm cười, “Chân nhân quá khen.”
Xem ra Đỗ Thừa Ảnh không chỉ lên núi trước trở thành đồ đệ của Tán Nguyệt chân nhân mà còn có danh tiếng, nam chủ thế giới nam tần trọng sinh quả nhiên liền đem bàn tay vàng kéo đến, Lâm Kỳ không khỏi thầm than, này còn cần người công cụ như y làm gì.
Bão Thúc chân nhân vốn không nói chuyện lúc này nói: “Đều không sai biệt lắm, cũng không thừa lại mặt hàng tốt gì.”
Vài đệ tử chưa được chọn liền lộ ra vẻ mặt nhục nhã.
Lâm Kỳ cúi đầu, còn chuyên nghiệm cau mày.
Đỗ Thừa Ảnh bình đạm nói: “Vài vị chân nhân trở về nghỉ ngơi đi, còn lại giao cho đệ tử tới làm là được.”
Duyên Vũ cùng Quy Liên đều cười nó yên tâm, bão Thúc không phản ứng hắn, ba người đồng loạt xoay người mang theo đệ tử mới dời đi.
Đỗ Thừa Ảnh nhẹ nhàng thở ra, giương mắt nhìn bóng dáng lam nhạt trong đám người, giơ tay đem tín vật của Tán Nguyệt chân nhân xuống, mà đúng lúc này, một mảnh lá cây xanh mượt bắn nhanh đến tín vật của Tán Nguyệt chân nhân ‘đinh’ một tiếng giòn vang.
Thanh âm nổ tung trước mặt Lâm Kỳ, Lâm Kỳ ngẩng đầu, là Bão Thúc chân nhân đã rời đi quay lại, đầu ngón tay còn kẹp vài miếng lá xanh, đối mặt với Đỗ Thừa Ảnh cười lạnh.
Hai người tuy là phụ tử, ngoại hình lại không giống nhau. Bão Thúc khuôn mặt anh tuấn, khí chất u buồn tang thương, Đỗ Thừa Ảnh lại đẹp đến hoa mỹ dị thường mặt mày như hoạ, mà Bão Thúc cũng không biết vì cái gì, từ khi Đỗ Thừa Ảnh lên núi liền cực kỳ hà khắc với hắn, tuy rằng thu hắn làm đồ đệ, lại không hề có tình thầy trò, trong tối ngoài sáng còn không ít lần ra tay tàn nhẫn với Đỗ Thừa Ảnh.
Năm đó Đỗ Thừa Ảnh bị Bão Thúc mang đi, ngay từ đầu trong cơ thể không hề có linh lực, ở chỗ Bão Thúc chịu không biết bao nhiêu tra tấn, Lâm Kỳ cũng xoát rất nhiều nhiệm vụ.
Xem ra tuy rằng Đỗ Thừa Ảnh trọng sinh, quan hệ với Bão Thúc như cũ giương cung bạt kiếm*, Lâm Kỳ nhẹ nhàng thở ra, còn tốt, còn nhiệm vụ để xoát.
*Tình huống khẩn trương, muốn đánh nhau.
Đỗ Thừa Ảnh mặt không đổi sắc, “Chân nhân đây là có ý gì?”
Bão Thúc chân nhân liếc nhìn Lâm Kỳ, nhàn nhạt nói: “Thu đồ đệ.”
Đỗ Thừa Ảnh đã sớm đoán được Bão Thúc sẽ cùng mình đối nghịch, cố ý lưu lại nói sẽ chọn bọn họ, không nghĩ tới Bão Thúc thế nhưng hùng hổ doạ người, đi một đoạn còn quay lại quấy rối.
Dù thế nào Đỗ Thừa Ảnh cũng không thể để Lâm Kỳ vào tay Bão Thúc chân nhân, hắn biết rõ thủ đoạn Bão Thúc có bao nhiêu tàn nhẫn, người như Lâm Kỳ sẽ không chịu nổi.
“Chân nhân, vị đạo hữu này là sư phụ cố ý phân phó ta chọn.” Đỗ Thừa Ảnh trước tiên mượn tên tuổi Tán Nguyệt chân nhân.
Bão Thúc không chịu bỏ qua, tùy ý nói: “Ta không quan tâm “. Đúng đem loại sự tình này nói theo lý thường như vậy, không hề có vẻ xấu hổ, không hổ là vai ác đứng đầu giai đoạn trước.
Đỗ Thừa Ảnh biết Bão Thúc sẽ không dễ dàng dừng tay, nói thêm, “Vị đạo hữu này đến từ Hoa Nguyên, trong môn hạ có vài vị sư huynh có quan hệ.”
Bão Thúc nói thẳng: “Vào Nguyệt Lộ sơn, còn phân biệt từ nơi nào tới, kéo bè kéo cánh, còn ra thể thống gì.”
Độ kiên nhẫn của Đỗ Thừa Ảnh cũng có hạn, trên mặt mang theo ý cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, “Như vậy chân nhân, nhất định phải đoạt cũng ta sao?”
Khi hắn nói lời này, giọng điệu đều đều, thậm chí còn hạ giọng, có chút cung kính của vãn bối, nhưng lại khiến mọi người có mặt nhất thời rùng mình.
Ngoại trừ Bão Thúc chân nhân cùng Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ bình tĩnh nói: “Hệ thống, có nhiệm vụ gì không?”
Hệ thống hận sắt không thành thép, “Loại trường hợp tranh giành tình cảm này mà ngươi còn nghĩ làm nhiệm vụ?”
Lâm Kỳ: “………” Đừng dùng thành ngữ bừa bãi, đây là tranh phong tương đối.*
*Dùng để chỉ trường hợp hai người đối địch với nhau về một việc gì hay vấn đề nào đó. (theo ý hiểu của mình nha chứ mình tìm không thấy giải thích)
Bão Thúc chân nhân sao có thể để cho một đệ tử mới nhập môn ấn mũi vào mặt mình, hắn không khách khí nói: “Vậy thì sao?”
Lâm Kỳ nghĩ thầm này là muốn đánh nhau rồi, cốt truyện vả mặt lập tức kích hoạt, tế bào người công cụ trong y ngo ngoe rục rịch.
Trong phần cốt truyện có hai phái đối lập như vậy, một công cụ người như y thường có hai chức năng: –giễu cợt và kéo chân sau, hoặc chế nhạo hoặc kéo chân sau.
Lâm Kỳ cất cao giọng nói: “Hai vị xin hãy nghe ta nói.”
Bão Thúc chân nhân cùng Đỗ Thừa Ảnh đồng thời quay đầu lại, một ánh mắt lạnh băng âm u, một ánh mắt ấp áp lo lắng, Lâm Kỳ bình tĩnh nói: “Đa tạ Bão Thúc chân nhân hậu ái, đệ tử vẫn muốn bái kiến môn hạ Tán Nguyệt chân nhân.”
Đỗ Thừa Ảnh sắc mặt ấp áp, trên nét mặt không che giấu được vui mừng, Bão Thúc chân nhân lại tức giận nói: “Quyết định của ta, hai cái tiểu bối các ngươi dám tùy ý xen vào?” Đầu ngón tay bắn lá xanh ra, một lời không hợp liền đánh Đỗ Thừa Ảnh.
Động tác hắn thật sự quá nhanh đến nỗi Lâm Kỳ vốn muốn đi lên bảo vệ Đỗ Thừa Ảnh không bị thương cũng không có thời gian nhào lên,trơ mắt nhìn Đỗ Thừa Ảnh kêu lên một tiếng rồi ngã xuống thang tu luyện.
Đỗ Thừa Ảnh khoa trương lăn vài vòng, hoàn hảo ngay cạnh chân Lâm Kỳ, Lâm Kỳ vội vàng cúi người dìu hắn, “Đỗ đạo hữu!” Y tức giận ngẩng đầu nói với Bão Thúc chân nhân: “Bão Thúc chân nhân sao có thể ỷ thế hiếp người* như vậy!” Quá nhanh! Đều không kịp làm nhiệm vụ!
*Dựa vào thế mạnh mà chèn ép, ức hiếp người khác.
Đỗ Thừa Ảnh nắm lấy một cánh ray của Lâm Kỳ, ngăn không cho Lâm Kỳ xúc động xông lên tranh cao thấp với Bão Thúc, sắc mặt tái nhợt nói: “Ta không sao.”
Hắn thật sự rất ổn, ngay lúc hắn nhận thấy Bão Thúc muốn ra tay, liền đi lên trước một bước, hiện tại chẳng qua là đang làm bộ.
Lâm Kỳ cúi đầu nhìn về phía hắn, bông nhiên cảm thấy vai trò có chút đảo ngược, vốn dĩ y phải nằm trên mặt đất, sau đó Đỗ Thừa Ảnh bùng nổ tức giận, tu vi càng tiến thêm một bước, mà hiện tại người nằm trên mặt đất biến thành Đỗ Thừa Ảnh, này như thế nào phát huy?
Lâm Kỳ nghẹn một lát cũng không nói được từ nào, cứ như vậy ngơ ngác nhìn Đỗ Thừa Ảnh.
May mắn Bão Thúc chân nhân đoạt diễn, hừ lạnh một tiếng nói: “Hay cho một đôi uyên ương mệnh khổ.”
Lâm Kỳ: “……..” Lại một người dùng loạn thành ngữ!
Đỗ Thừa Ảnh quay đầu, đỗi với Bão Thúc chân nhân nói: “Chân nhân hà tất phải ép nhau như vậy.”
Bão Thúc nhíu mày nói: “Ngươi đây là không chịu dừng tay?”
Đỗ Thừa Ảnh thanh âm suy yếu, ngữ khí lại kiên định nói, “Chân nhân một hai phải chia rẽ chúng ta sao?”
Lâm Kỳ càng nghe càng không thích hợp, cánh tay bị Đỗ Thừa Ảnh nắm cảm thấy hơi nóng, nhưng Đỗ Thừa Ảnh và Bão Thúc lại giống như trầm mê vào đối đáp, đề tài dày đặc, khiến Lâm Kỳ không thể xen được vào.
Hệ thống: “Xem siêu cấp xông lên sao?”
Lâm Kỳ: “………”
Hệ thống dụ hoặc nói: “Còn muốn tranh luận một hồi, cậu không xem 017 hồi sinh sao?”
Lâm Kỳ rất có nguyên tắc mà cự tuyệt nói: “Không xem.”
Hệ thống: “017 lên sân khấu nga.”
Lâm Kỳ giãy giụa một chút, cuối cùng gian nan nói: “……..Không xem.” Y thề nhất định phải đổi cái hệ thống vừa trào phúng vừa kéo chân sau y này.
___________________
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nha❤️