Luận Phương Pháp Tu Dưỡng Của Người Công Cụ

Chương 2



Xuyên qua ngọn lửa đen kịt che khuất tầm mắt, Đỗ Thừa Ảnh thấy được sự yên bình đã lâu hắn không cảm nhận được.
Lâm Kỳ đã chết.
Một người sống sờ sờ, tối hôm trước ôm rượu do chính tay hắn nấu, mỉm cười cụng ly với hắn, Đỗ Thừa Ảnh cười nhìn mặt y đỏ bừng khi say, trong lòng là một mảnh nhu tình: Sư huynh, đợi ta tìm được một nửa còn lại của món đồ đó trở về, trao lại ngươi như một minh chứng cho tấm lòng của ta có được không?
Nhưng khi quay lại, hắn chỉ kịp gặp Lâm Kỳ lần cuối.
Khuôn mặt xanh xao đã mất đi sức sống nhưng vẫn mỉm cười với hắn. Đôi mắt luôn toả ra ánh sáng ấm áp không rời giờ mất đi tiêu cự mà nhìn hắn, lẩm bẩm:
– -“Sư đệ……….Ta nhìn thấy đoá hoa phù dung nhỏ dưới chân núi lại……..nở…..”
Thứ duy nhất hắn quyến luyến, liền ngay cả lời yêu thương tha thiết cũng chưa kịp nói ra cứ như vậy nhắm mắt lại trước mặt hắn.
Vạn niệm câu hôi, đạp đất thành ma.*
*Bạn nào biết câu này dịch thành gì thì sửa dùm mình nha😢万念俱灰,离地成魔。
Đỗ Thừa Ảnh cố gắng đè nén ký ức kiếp trước trong đầu, nhưng khi thực sự gặp lại Lâm Kỳ, hắn vẫn không thể kiềm chế được tâm trang rối bời của mình.
Khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi mắt đặc biệt trong sáng, y nhìn Đỗ Thừa Ảnh có chút bối rối, đôi mắt này không biết người trước mắt đã từng đi qua bích lạc hoàng tuyền yêu thương y sâu sắc đến mức nào, mạch lạc sạch sẽ, làm tâm Đỗ Thừa Ảnh đau đớn, hắn tiếp tục nở nụ cười miễn cưỡng: “Ta là đệ tử Nguyệt Lộ sơn, ta ở đây nghênh đón các đồng đạo hôm nay lên núi.”
Lâm Kỳ nghĩ thầm này không đúng a, y cho dù nhớ không rõ lắm, cũng vẫn nhớ rõ y cùng Đỗ Thừa Ảnh là cùng nhau lên núi bái sư.
Tại sao Đỗ Thừa Ảnh lại thân phận, trở thành đệ tử Nguyệt Lộ sơn trước một bước?
Lâm Kỳ hỏi hệ thống sao lại thế này, sau đó phát hiện vô luận y kêu hệ thống như thế nào, hệ thống cũng không đáp lại.
Việc nhân vật mục tiêu trọng sinh đã khiến Lâm Kỳ trở tay không kịp, sự biến mất đột ngột của hệ thống phụ trợ khiến y càng thêm mờ mịt, nhất thời ngồi tại chỗ không để ý Đỗ Thừa Ảnh.
Sau khi Đỗ Thừa Ảnh trọng sinh, không muốn một mặt nghèo túng bất kham xuất hiện trước mặt Lâm Kỳ, nếu đã trọng sinh, hắn tất nhiên sẽ thay đổi hết thảy.
Trước khi Lâm Kỳ lên núi, Đỗ Thừa Ảnh đi trước một bước mang theo tín vật tìm Tán Nguyệt chân nhân đang du ngoại, trực tiếp tiến vào Nguyệt Lộ sơn.
Sau khi vào núi, hắn không ngừng khai mở linh khí trong cơ thể, chữa lành vết sẹo trên mặt, hắn muốn gặp Lâm Kỳ bằng diện mạo tốt nhất, không cần như trước đáng thương cần giúp đỡ xuất hiện bên người Lâm Kỳ.
Lần này, để hắn tới chăm sóc và bảo vệ Lâm Kỳ, tuyệt đối không dẫm vào vết xe đổ, để Lâm Kỳ chết trước mặt hắn.
Đỗ Thừa Ảnh chậm rãi đưa tay ra sau người, kiềm chế lòng bàn tay run rẩy, nhẹ giọng nói với Lâm Kỳ đang trầm mặc: “Ta kéo ngươi?”
Lòng bàn tay trước mắt ấm áp rộng lớn, bạch ngọc không tỳ vết, chỉ là hoàn cảnh của hai người hoàn toàn ngược lại so với kiếp trước khiến Lâm Kỳ sững sờ, cuối cùng vẫn đưa tay ra với niềm tin rằng bản thân sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Lòng bàn tay hai người chạm vào nhau, Đỗ Thừa Ảnh suýt chút nữa rơi lệ.
Trọng sinh nhiều ngày như vậy, Đỗ Thừa Ảnh luôn tự hỏi bản thân trọng sinh hay đã rơi vào một cái bẫy nham hiểm nào đó, liệu có phải có người muốn hắn nhen nhóm hy vọng để rồi lại rơi xuống vực sâu, cho đến giờ phút này, thực sự nắm lấy tay Lâm Kỳ, hắn mới có thể tin tưởng — thực sự làm lại tất cả.
Lòng bàn tay chậm rãi được nắm chặt, Lâm kỳ có thể cảm nhận được bàn tay Đỗ Thừa Ảnh đang đổ mồ hôi, đại khái là vì quá phấn khích khi được gặp y sau khi trọng sinh đi.
Nếu Lâm Kỳ nhớ không lầm, hệ thống nói rằng độ hảo cảm của Đỗ Thừa Ảnh đã đạt đến đỉnh điểm 100%.
Lâm Kỳ nhìn Đỗ Thừa Ảnh bằng ánh mắt phức tạp – hảo huynh đệ!
Đỗ Thừa Ảnh chậm rãi kéo Lâm Kỳ, động tác nhẹ nhàng như thể sợ làm vỡ Lâm Kỳ.
Mặc dù hệ thống đã bị ngắt kết nối, nhiệm vụ vẫn phải hoàn thành. Nhiệm vụ tiết điểm đầu tiên ‘kéo Đỗ Thừa Ảnh’ hẳn là xem như đã hoàn thành, bất quá phương thức có chút thay đổi, biến thành Đỗ Thừa Ảnh kéo y.
Kiếp trước Lâm Kỳ kéo Đỗ Thừa Ảnh một tay, Đỗ Thừa Ảnh được giúp đỡ, đầu óc cũng cởi mở hơn rất nhiều, không hề bị thang tu hành dây dưa, Lâm Kỳ cũng thuận thế buông tay Đỗ Thừa Ảnh.
Nhưng hiện tại là Đỗ Thừa Ảnh chủ động kéo y, hơn nữa không có ý tứ buông tay.
Lâm Kỳ cũng có thể hiểu được, lần nữa nhìn thấy huynh đệ tốt chết thảm của mình, không nhịn được kéo vài cái, tuy rằng hai nam nhân lần đầu gặp mặt lại mười ngón tay đan nhau có chút kỳ lạ.
Đỗ Thừa Ảnh tự hồ cảm thấy bản thân lôi kéo Lâm Kỳ là rất bình thường, hắn kéo Lâm Kỳ đi lên, sương trắng tránh hai người, khung cảnh trước mặt thoáng đãng và thoải mái, hắn nói một cách tự nhiên: “Ta còn chưa biết tên họ đạo hữu”.
Khoé mắt Lâm Kỳ giật giật, “Hoa Nguyên Lâm thị, Lâm Kỳ.” Nghĩ thầm xem ra Đỗ Thừa Ảnh đây là không muốn chuyện trọng sinh bị y phát hiện, đã vậy liền làm bộ không biết đi.
Đỗ Thừa Ảnh nhìn y mím môi cười, trời sinh tuấn tú, đường nét mặt mày phập phồng rõ ràng, khi cười có cảm giác muôn đời sinh quang, Lâm Kỳ bị hắn cười đến mức nổi da gà.
Đỗ Thừa Ảnh trong trí nhớ là một tên mặt liệt áp suất thấp a.
Hằng ngày khổ cực, hận thù ít nói cười, ngẫu nhiên tâm tình tốt thoáng nở nụ cười nhẹ cũng rất hợp với tính cách của người lãnh đạo chính đạo, cao lãnh đoan trang.
Sao bây giờ lại cười như không muốn tiền vậy?
Đỗ Thừa Ảnh ý cười dịu dàng nói: “Nguyệt Lộ sơn Tán Nguyệt chân nhân môn hạ Đỗ Thừa Ảnh. “
Lâm Kỳ lại lần nữa khiếp sợ.
Tán Nguyệt chân nhân là sư phụ y!
Người Đỗ Thừa Ảnh bái chính là phụ thân hắn Bão Thúc chân nhân, sau đó còn kích phát rất nhiều cốt truyện vả mặt, bao gồm nhiều nhiệm vụ lớn nhỏ khác nhau.
Sự tái sinh bất ngờ này của nhân vật chính quả thực đã làm thế giới đảo lộn.
Dưới tình huống cốt truyện giống như chó hoang thoát cương, Lâm Kỳ cực kỳ hoài niệm hệ thống tính khí nóng nảy vừa rồi, ít nhất còn có người có thể thảo luận một chút.
Nhưng mà mặc kệ Lâm Kỳ có gọi thế nào thì vẫn không có phản hồi.
Đỗ Thừa Ảnh bất động thanh sắc nói: “Tán Nguyệt chân nhân là sư phụ rất tốt, đối xử với đệ tử thập phần hoà ái.”
Lâm Kỳ trầm mặc không nói, nghĩ thầm tất nhiên là y biết.
Đồ đệ cũng như thủ hạ của Tán Nguyệt chân nhân chính là nhân viên công vụ ở giới tu chân, Tán Nguyệt chân nhân sẽ phân phát bùa chú và thuốc cho đệ tử đúng giờ, sau đó biến mất ngay tại chỗ, đối với đồ đệ đều dùng phương pháp nuôi thả, có thể mặc kệ liền mặc kệ, nếu không Lâm Kỳ nào có thời gian chạy tới môn hạ của Đỗ Thừa Ảnh đưa ấm áp.
Trước mặt có tiếng động yếu ớt vang lên, Lâm Kỳ ngẩng đầu, lúc này mới phát giác bọn họ bất tri bất giác đã đuổi kịp mọi người, một số người không thể leo được, bừa chú thuật pháp thay phiên ra trận, mượn ngoại lực leo thêm một tầng.
Lâm Kỳ bây giờ mới nghĩ đến y cũng leo không sai biệt lắm.
Thân thể này của Lâm Kỳ tu vi cùng thâm hình giống nhau, nhưng thang tu hành chỉ khảo nghiệm tâm tính, ở thế giới này Lâm Kỳ được coi là người ngoài, cho nên y đương nhiên không có gì vướng bận, chỉ cần chân y không ngừng thì vẫn có thể tiếp tục leo lên.
Đầu óc y choáng váng do sự thay đổi đột ngột của thế giới. Lâm Kỳ nhất thời không để ý bản thân đã leo lên cao hơn nhiều so với kiếp trước, thiết lập người công cụ đều sắp bị hủy mất, vì thế y nhanh chóng giả bộ nhíu mày, chân khó khăn nhúc nhích, bộ dáng bị mắc kẹt, khó xử nói: “Đỗ đạo hữu, ta leo không nổi nữa rồi”.
Đỗ Thừa Ảnh ngẩng đầu nhìn lên, phía trước đã lục tục có người lún sâu vào thang tu hành, trong lòng bọn họ có lo lắng, tâm tính lại không kiên định, không cam lòng dừng bước tại đây, mỗi người đều lấy ra pháp khí cùng bùa chú, thật náo nhiệt.
Đỗ Thừa Ảnh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lâm Kỳ.
Ở tu chân giới, ngoại hình của Lâm Kỳ chỉ có thể được miêu tả là tầm thường, trong số những người phàm có thể coi là xuất chúng, nhưng trong tu chân giới có vô số mỹ nam tử mà nói, vô luận là ngoại hình hay khí chất đều thiên về hướng bình thường.
Thanh tú, sạch sẽ, cơ hồ không giống người tu chân, trên người y toát ra vẻ bình thản đạm nhiên, lúc này ánh mắt trong veo đang hoang mang nhìn Đỗ Thừa Ảnh, không có tiếc nuối cũng không có giãy giụa, y bình tĩnh chấp nhận vị trí của mình ở đâu trên con đường tu luyện.
Đại đạo vô vi.
Sư huynh……Đỗ Thừa Ảnh hơi dùng sức nắm chặt tay y khiến y phải ngước nhìn lên.
Tâm tình bồn chồn sau khi trọng sinh dường như ổn định hơn rất nhiều, Đỗ Thừa Ảnh thở phào nhẹ nhõm mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra một hơi, “Vậy thì cứ chờ ở đây. “
Lâm Kỳ khách khí nói: “Đa tạ Đỗ đạo hữu giúp đỡ.” Tay hơi dùng sức, cố gắng thoát hỏi bàn tay Đỗ Thừa Ảnh, kết quả Đỗ Thừa Ảnh kéo thật chặt, y không thoát ra được, tình huống nhất thời có điểm xấu hổ.
Đỗ Thừa Ảnh biết rằng mọi chuyện sẽ kết thúc nếu hắn kéo thêm nữa.
Sư huynh của hắn chính trực ngay thẳng, chuyên tâm, đối với một số việc có chút trì độn, vì vậy hắn không thể doạ y sợ.
Đỗ Thừa Ảnh nghĩ vậy nhưng tay hắn không nghe lời vẫn nắm chặt lấy Lâm Kỳ, đôi mắt thâm thúy toát ra ánh sáng sâu thẳm, ánh mắt từng chút từng chút giống như thực thể cuốn lấy Lâm Kỳ đang bối rối trước mặt hắn.
Lâm Kỳ thậm chí không giả vờ được nữa,…..Hảo huynh đệ, đừng như vậy.
Ngay lúc sắc mặt Lâm Kỳ đều tái đi, Đỗ Thừa Ảnh mới miễn cưỡng buông tay ra, cuối cùng còn cường điệu nói: “Tán nguyệt chân nhân là sư phụ tốt.” Như sợ rằng Lâm Kỳ không tới.
Lâm Kỳ: “…….Đã hiểu”.
Ngoại trừ Lâm Kỳ, Đỗ Thừa Ảnh dường như không có ý định để bất cứ ai biết rằng hắn đã ở đó, hắn quay người lại, biến mất trong làn sương mù dày đặc. Cũng không ai để ý đến Lâm Kỳ một đường được Đỗ Thừa Ảnh dắt lên.
Lâm Kỳ đứng trên bậc thang và thở dài thườn thượt.
“Đừng lo lắng”.
Giọng nói đột ngột vang lên bên tai khiến Lâm Kỳ kinh ngạc kêu lên: “Hệ thống, ngươi đã trở lại”.
Hệ thống bình tĩnh nói: “Cậu hoảng sợ cái gì?”
Lần nữa nghe được giọng nói hệ thống, Lâm kỳ cảm thấy thoải mái hơn một chút, những cảnh tượng lộn xộn không liên quan gì đến y, y chỉ quan tâm đến việc phải làm gì với cốt truyện và nhiệm vụ tiếp theo, cũng đem tình tiết bị đảo ngược nói cho hệ thống.
Hệ thống vẫn rất bình tĩnh, “Tôi vừa mới lấy được không ít tin tức từ trụ sở liên minh, bên trên đã đưa ra chỉ đạo đầy đủ có thể giúp chúng ta nhẹ nhàng đối phó với tình huống này”.
Lâm Kỳ rất vui mừng, quả nhiên hệ thống của liên minh không chỉ giỏi mà còn rất đáng tin cậy, không chút so đo về việc hệ thống biến mất khi nãy.
Khi một dãy dữ liệu từ từ hiện ta trong đầu Lâm Kỳ, Lâm Kỳ cả người choáng váng.
“Sự cân bằng tinh tế của tình yêu và nỗi đau”
“Lên thiên đường với người cùng giới”
“Khám phá bí mật về cơ thể-cùng giới có thể rất sướng”
….
Lâm Kỳ không kiểm soát được mà mở to hai mắt, “Cái gì, cái này có nghĩa là gì?”
Hệ thống bình tĩnh nói: “Cậu không biết đọc? Không có việc gì, mở ra bên trong có tranh minh hoạ còn có ghép vần”.
Lâm Kỳ: “…..Ta biết chữ….”Biết chữ thì biết chữ, chỉ là tên của những tài liệu này đọc lên có điểm quái quái.
Hệ thống: “Vậy được rồi”.
Lâm Kỳ không biết phải làm thế nào, với suy nghĩ rằng có thể mình đang nghĩ quá nhiều, y ngập ngừng mở trang đầu tiên ra-hai người đàn ông khoả thân ôm nhau.
Lâm Kỳ:……Ồ, không phải là y nghĩ quá nhiều.
Hệ thống chú ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Kỳ, thúc giục nói: “Mau nhìn đi,cậu sẽ không ngại trau dồi thêm nhiều kỹ năng đúng không”.
Lâm Kỳ: “…….”
___________
Lời editor: vì chap trước thấy dùng danh xưng cậu không hợp nên mình đã sửa thành y rồi. Nếu chỗ nào thấy không ổn thì cứ bình luận để mình sửa nha. Những chỗ mình không hiểu thì đa phần là mình để nguyên hoặc chém đấy ạ.
Chúc các cậu đọc vui vẻ!❤️


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.