Sau Khi Trở Về Từ Trò Chơi Vô Hạn - Thời Kim

Chương 16: Vị tín đồ Cuồng nhiệt của 001



Người đàn ông đội mũ len đen cầm trên tay một con dao tiện ích rỉ sét và mang theo Giang Vu Tận chậm rãi lùi về sau.

Giang Vu Tận duỗi tay đẩy nhẹ con dao gần như chạm vào cổ mình, cẩn thận thương lượng, nói: “Anh trai à, làm ơn né con dao này ra xa xa tôi một tí được không, này mà quẹt một nhát sẽ bị uốn ván, một đi không trở lại đó.”

Cậu nói: “Tôi mới ra viện, không muốn lại vào đó nữa đâu.”

Người đàn ông đội mũ len đen dường như rất khẩn trương: “Đừng nói nữa!”

Giang Vu Tận hoàn toàn có thể hiểu được yêu cầu của anh ta, vì thế liền ngoan ngoãn ngậm miệng.

Một nhóm người vây xem và hai người đàn ông mặc đồ đen cứ như vậy mà nhìn họ lui lại phía sau, từ từ đi xuống cầu thang rồi đi vào góc chết.

Khi người đàn ông đi đến ngõ cụt của cầu thang, hai người đàn ông mặc đồ đen đang định tiếp tục đuổi theo thì đột nhiên có người từ trên lầu nhả xuống, bộ quần áo trắng bị gió thổi bay, mang lại cho người ta cảm giác tràn đầy sức sống.

Người đàn ông này nhìn qua trông trẻ đến ngạc nhiên.

Thanh niên khi nhảy xuống thậm chí còn không nhìn bọn họ lấy một cái, anh ta tay bám lấy lan can tiếp tục nhảy xuống và đuổi theo họ.

Không quá hiểu rõ tình huống hiện tại thế nào, hai người đồ đen nhìn nhau giây lát rồi cũng đuổi theo.

Người đàn ông đội mũ len bắt được con tin trong tay, thận trọng lùi lại, khi đi qua một góc nhìn thấy có thêm một người đang đuổi theo, nhưng trông cậu ta giống như học sinh trung học nên anh ta không xem là mối đe dọa lớn.

Giang Vu Tận quay sang anh ta, hỏi: “Anh trai à, anh tên gì?”

Mũ len đen thấp giọng cảnh cáo cậu: “Đừng hỏi.”

“Được rồi, Đừng Hỏi.” Giang Vu Tận cũng hạ giọng, hỏi: “Sao bọn họ lại đuổi theo anh?”

Đừng Hỏi: “…”

Anh ta nói: “Đừng tò mò.”

Giang Vu Tận gật đầu: “Ừ, tôi biết anh kêu là đừng hỏi, nhưng tôi đang hỏi tại sao anh lại bị truy đuổi.”

*Thật ra “Đừng hỏi” với “Đừng tò mò” đều là 别打听 nhưng mà dịch ra tiếng Việt thì nó sẽ khác đi do hoàn cảnh nên mới sinh ra trường hợp ố dề vậy đó, mà Vu Tận ổng còn nhây chúa=)))

Đừng Hỏi không nói.

Chuyện vui đến nhanh mà cũng đi nhanh, Giang Vu Tận thở dài.

Đừng Hỏi đi một mạch xuống cầu thang, bảo vệ của trung tâm thương mại đã tới nhưng họ chỉ có thể giữ khoảng cách đứng trong đám đông nhìn anh ta, cứ sợ anh ta sẽ bị kích động mà tấn công con tin bên người.

Kết quả của việc giữ khoảng cách là khi hai người rẽ vào một cái cầu thang, họ đuổi theo nhưng cầu thang lúc này hoàn toàn trống không, không còn thấy người nữa.

Sau khi mất dấu mục tiêu, Trần Cảnh nhướng mày, nhảy xuống cầu thang và nhanh chóng xuyên qua đám đông.

Đừng Hỏi đưa cậu vào lối đi dành cho nhân viên rồi đưa Giang Vu Tận đến bãi đậu xe ở tầng ngầm thứ hai.

Sau khi tới đây, không còn người nào tiếp tục bám đuôi, anh ta dường như thả lỏng hơn không ít, vừa đi vừa tìm kiếm trong số những chiếc xe, có lẽ là đang tìm xe của mình.

Giang Vu Tận với tư cách là một công dân nhiệt tình, ban đầu còn muốn giúp anh ta tìm kiếm chiếc xe đó nhưng lại bị từ chối không cho biết mẫu xe cùng biển số, cậu chỉ có thể tùy ý đứng bên cạnh, liếc nhìn những chiếc xe đậu bên trong và đợi đối phương tìm thấy xe của mình.

Đừng Hỏi tìm thấy xe, đôi mắt trên mặt anh ta dường như sáng lên. Anh ta từ từ đến gần và khởi động xe, đồng thời còn yêu cầu Giang Vu Tận đứng sang một bên và không được di chuyển.

Tiếng xe chạy vào phát ra từ bãi đỗ xe yên tĩnh, theo sau là tiếng bước chân đều đều.

Không phải là những người truy đuổi ban nãy, mà là tiếng giày da bước đi trên mặt đất vô cùng rõ ràng, chậm rãi càng lúc càng đến gần.

Có người xuất hiện ở giữa lối ra, bước chân đều đều, mặc bộ vest màu xám, cà vạt đen được thắt tỉ mỉ cùng gọng kính bạc khuất một nửa trong bóng tối.

Đừng Hỏi ban đầu còn có chút thả lỏng, hiện tai liền tỉnh táo trong chốc lát, anh ta theo phản xạ sờ sờ cái túi đựng đồ, quay đầu nhìn người bước tới, đồng tử trong mắt thay đổi mấy lần, đề phòng hỏi: “Anh là ai?”

Người đàn ông mặc vest vẫn đang chậm rãi đến gần, nghe vậy, anh ta mỉm cười, nói: “Người ra lệnh anh không nói cho anh biết đồ anh trộm là của ai sao?”

Anh ta miệng thì mỉm cười nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, giọng anh ta trầm thấp, một câu lại một câu cứ như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng.

Đừng Hỏi sửng sốt một lát, liếc nhìn chiếc chìa khóa còn chưa tra vào ổ trong tay, sau đó nhìn sang Giang Vu Tận đang ăn không ngồi rồi gần đó, cuối cùng chọn lấy ra con dao tiện ích vừa mới cất đi và áp nó vào cổ cậu.

Công dân họ Giang vừa rồi còn tưởng rằng sự nghiệp làm con tin của mình sắp kết thúc, không ngờ kiếp làm con tin lần thứ hai của mình lại bắt đầu nhanh như vậy.

Chỉ có điều làn này, người đứng đối diện trông không giống một học sinh trung học hay nhân viên bảo vệ có ý thức công lý.

Hiện tại xem ra cậu chỉ có thể tự cứu mình, Giang Vu Tận hơi do dự giữa việc nên tiếp tục làm con tin hay là nên vờ chống cự một chút, Đừng Hỏi kề dao vào cổ cậu nhưng bàn tay anh ta dường như đang khẽ run rẩy.

Khoảng khắc anh ta chĩa con dao vào cổ người bên cạnh, anh ta thấy nụ cười trên khuôn mặt người đối diện chợt tắt. Một cảm giác hoảng sợ khó tả chảy dọc khắp cơ thể, anh ta vô thức muốn thu con dao lại nhưng tay chân đã cứng ngắc khiến anh ta không thể di chuyển dù chỉ một tấc, chỉ có thể nhìn đối phương càng ngày càng gần.

Cơn đau kịch liệt ập đến, Đừng Hỏi còn không kịp phản ứng, anh ta chỉ có thể cảm nhận cơ thể mình bay ra, giống như tê dại vì đau đớn, thậm chí cảm giác đau đớn phía sau cũng không phát hiện, chỉ biết đầu mình ớn lạnh, tầm nhìn ngày càng mờ đi.

“…”

Giang Vu Tận liếc nhìn cái đầu hói của người đàn ông ngã xuống đầy thường hại, hiện tại cậu cuối cùng cũng biết tại sao người này lại cứ luôn đội mũ.

Trước khi Đừng Hỏi hoàn toàn mất ý thức, trong tầm mắt anh ta xuất hiện một bóng người mơ hồ, sau đó có thứ gì đó xuyên qua lòng bàn tay, anh ta nghe thấy người ngồi xổm trước mặt nói: “Đừng chạm vào anh ta.”

Người đàn ông đầu trọc hoàn toàn bất tỉnh.

Giang Vu Tận khoanh tay đứng sang một bên, nhìn người đàn ông lấy ra thứ gì đó từ trong áo, sau đó ném người đàn ông sang một bên, đứng dậy, nhìn cậu rồi bước lại gần.

“001.” Người đàn ông tây trang trên người không hề lộn xộn chút nào, anh ta nhìn cậu, mỉm cười nói: “Có lẽ bây giờ nên gọi là Giang Vu Tận thì thích hợp hơn.”

Giang Vu Tận khẽ nhướng mi: “À, Lục một trăm triệu.”

Lời này vừa ra khỏi miệng cậu, Lục Đông Thành chợt sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại: “Miệng Lưu Thành vẫn còn lỏng lẻo lắm.”

Đối phương nói Lục một trăm triệu rõ ràng là đang châm chọc anh ta bỏ ra một trăm triệu để biết tên, không có gì đáng ngạc nhiên khi đối phương biết được giao dịch với Lưu Thừa, thế nên anh ta nhẹ nhàng thú nhận.

Bỏ những thứ tìm thấy trên người vào túi, anh ta cười nói: “Nếu biết cậu ở đây thì tôi đã chuẩn bị một ít lễ vật.”

Giang Vu Tận cười khúc khích.

Lục Đông Thành tiến lên, bước lại gần cậu hỏi: “Cậu nhận được thư mời tôi gửi lúc trước chưa?”

Giang Vu Tận trực tiếp nói: “Tôi từ chối.”

Như không nghe thấy cậu từ chối, Lục Đông lại tiến lên một bước. Sau lướt qua tai, anh ta lại chạm vào mái tóc đen của cậu, đôi mắt sau gọng bạc hơi nheo lại khen ngợi: “Cậu để tóc đen trông rất đẹp.”

Giang Vu Tận đưa tay vỗ lên mặt anh ta, thực chân thành hỏi: “Khoảng cách vượt qua một mét anh không thể nói nói chuyện à?”

Cậu vẫn nói với thái độ không khách khí như cũ.

Lục Đông Thành theo lời của cậu lùi về su một bước, sau đó lại nghe có tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, chậm rãi nói: “Hôm nay tôi bận chút việc, lần sau gặp lại.”

Khi Trần Cảnh đi xuống, những gì cậu ta nhìn thấy là con tin Giang dường như vẫn không hề hấn gì đứng cạnh một chiếc ô tô, và một người đàn ông đầu trọc nằm cạnh một cây cột nức nẻ.

Một chiếc xe sang trọng cũng từ từ lái ra khỏi bãi đậu xe.

Nhanh chóng đến gần người đứng cạnh xe, cậu ta nhìn từ trên xuống dưới một lần, sau khi xác định không có vết thương nào mới hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Trước tiên Giang Vu Tận khẳng định mình không làm gì hết, thậm chí còn nói rằng cậu bị kem lạnh xộc lên tận đầu óc, hiện tại đầu vẫn còn tê dại, cậu thực sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“…”

Trần Cảnh lại vô thức xoa xoa lông mày.

Trong chiếc xe vừa ra khỏi bãi đậu xe, tài xế trong lúc nhìn đường vô tình liếc nhìn gương chiếu hậu, đôi mắt lập tức mở to, giọng nói run run: “Tiên sinh, mặt ngài…”

Lục Đông Thành ngước mắt lên nhìn gương chiếu hậu.

Không biết từ lúc nào, một bên má anh ta xuất hiện những vệt máu nhỏ, máu từ từ chảy xuống một bên mặt.

Lục Đông Thành nhớ tới hai cái tát đối phương vào mặt mình, anh ta trầm mặc một lát, sau đó mỉm cười đưa tay lau đi vết máu.

– —-

Mặc dù có một số biến cố trong trung tâm mua sắm nhưng Giang Vu Tận đã thành công mang về một chiếc máy rửa chén mới. Chiếc máy rửa chén mới bóng loáng rõ ràng là trái ngược với căn bếp màu xám.

Sau khi rửa chén, một bó hoa hồng đỏ lớn được chuyển đến, trên đó chỉ viết tên người nhận, không có người gửi và cũng không có lời nhắn.

Giang Vu Tận đợi đến khi cậu học sinh trung học về nhà vào buổi tối rồi đưa cậu ta đến một công viên nhỏ gần đó, đây là một địa điểm hẹn hò nổi tiếng của các cặp đôi trẻ tuổi, cậu ngồi xổm ở đây hai tiếng và kiếm được vài trăm nhân dân tệ bằng cách bán những bông hoa, còn có người thấy hoa cậu bán chất lượng đều rất tốt, hỏi sau này có thể chỉ bán hoa cố định ở đây được không.

Sau khi thu hoạch được mấy trăm NDT, đêm đó Giang Vu Tận uống vài ngụm rượu.

Cái giá của việc uống rượu là cậu phải chật vật khi rời khỏi ghế sofa vào chiều hôm sau.

Cậu đứng dậy, vừa bật TV thì cửa mở, học sinh trung học đã trở về.

Học sinh trung học lần này không trở về một mình, hôm nay lại hiếm khi có người đi cùng, là Tiểu Bàn. Trần Cảnh giới thiệu đây là bạn của cậu ta và hôm nay cậu ấy đến học nhóm.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên học sinh trung học đưa bạn bè về, Giang Vu Tận vui đến rơi nước mắt, trông cứ như một người cha già, còn vui vẻ chào hỏi Tiểu Bàn.

Trong mũi còn vương mùi rượu, Tiểu Bàn nhìn người ngồi trên sofa trên cằm còn có một vài sợi râu xanh, suy nghĩ một chút rồi chào: “Chào chú.”

Sau khi được thăng chức chú, Giang Vu Tận vẫn như cũ mà mỉm cười vui vẻ, còn nhiệt tình hỏi: “Muốn uống cái gì không? Chú nơi này có nước còn có rượu.”

Đại não hoạt động một chút, sau đó nói: “Còn có nước.”

Người này cũng thật bình tĩnh chấp nhận thân phận chú của mình.

“… Không cần gì hết.” Trần Cảnh nói: “Chúng ta về phòng học trước đi.”

Giang Vu Tận ở trong phòng khách và tiếp tục xem TV, nhân tiện cậu còn nhìn thấy một người quen trên bản tin.

Góc trên bên phải của TV là một tấm áp phích truy nã, khuôn mặt trên áp phích truy nã tuy xa lạ nhưng cái đầu trọc lại rất ấn tượng.

Bên dưới phần thông tin còn có một dòng: [Đã bắt giữ với hành vi nhiều lần phạm tội trộm cắp.]

Giang Vu Tận nhướng mày, từ từ nhấp một ngụm nước.

Tiếng TV bị chặn ở ngoài cửa, Trần Cảnh và Tiểu Bàn vào phòng, ngồi vào bàn, Tiểu Bàn lấy ra một tờ thiệp mời được gấp lại, nhỏ giọng nói: “Còn nhớ Lục Đông Thành không? Tên tín đồ cuồng nhiệt của 011 đó.”

“Nếu là hắn ta, có lẽ sẽ cố gắng hết sức để tìm hiểu tin tức về 001. Nửa tháng nữa hắn sẽ tham dự một bữa tiệc, đây là cơ hội tốt để tiếp cận hắn ta.”

Lục Đông Thành, người chơi xếp thứ tư trong trò chơi, mọi người đều biết hắn là một kẻ điên nhiều tiền có thể dùng cả cuộc đời để theo đuổi 001.

Địa vị xã hội của anh ta cũng rất cao, hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác, những nơi anh ta đi tới đều rất khó lẻn vào, so với những nơi khác, yến tiệc quả thực là nơi dễ trà trộn vào nhất.

Trần Cảnh gật đầu, sau đó lại nhìn thư mời, không hiểu sao lại có chút cảm giác quen thuộc.

Dường như cậu ta đã thấy một thứ tương tự ở trong thùng rác nào đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.