Mạnh di nương trong lòng minh bạch, Khương lão thái thái đây là muốn giết gà dọa khỉ, lập uy ở bá phủ.
Nàng mặc dù đau lòng Khương Thanh Ngọc, nhưng cũng biết, nếu lúc này nàng ra mặt nói chuyện, lão thái thái sẽ chỉ phạt Khương Thanh Ngọc lợi hại hơn.
Khương thái thái vừa nãy trước mặt mọi người cũng không cho nàng mặt mũi. Cũng chỉ có thể trông cậy vào Khương Thiên Hữu.
Nàng liền quay đầu nhìn Khương Thiên Hữu, chỉ thấy Khương Thiên Hữu đối Khương lão thái thái cười bồi: “Mẫu thân, Ngọc nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngài đừng so đo với nàng.”
Lại quay đầu quát tháo Khương Thanh Ngọc: “Ngươi không nghe được lời của tổ mẫu ngươi nói hay sao? Còn không quỳ xuống nhận lỗi với tổ mẫu?”
Khương Thiên Hữu rất ít khi dùng ngữ khí nặng như vậy ngữ nói chuyện với Khương Thanh Ngọc, Khương Thanh Ngọc lập tức liền cảm thấy trong lòng bắt đầu ủy khuất, trong mắt đều có nước mắt. Cũng càng phát quật cường bắt đầu, cái cằm giơ lên, không chịu quỳ.
Khương Thiên Hữu gặp, trong lòng liền không lớn cao hứng trở lại.
Cái khác sự tình hắn đều có thể dựa vào Khương Thanh Ngọc, nhưng ở hiếu đạo trong chuyện này, nhưng không có chỗ thương lượng.
Hắn cảm thấy làm người liền nên lấy hiếu làm gốc.
Thế là hắn khuôn mặt liền trầm xuống, cả giận nói: “Tới. Quỳ xuống.”
Đến cùng là chưa bao giờ thấy Khương Thiên Hữu giận đến như vậy, Khương Thanh Ngọc trong lòng sợ hãi. Đành phải ủy khuất quỳ xuống. Lại quật cường nhếch đôi môi, không chịu mở miệng nói một câu.
Khương lão thái thái lãnh đạm nhìn nàng một cái, không nói lời nào, căn bản như không thấy nàng. Sau đó để những người khác tới bái kiến.
Khương Thiên Hữu mặc dù là bá gia, nhưng trong phủ di nương cũng không nhiều. Ngoại trừ Mạnh di nương, còn có Tôn di nương sinh thứ trưởng nữ Khương Thanh Huyên và Chu di nương sinh tứ cô nương Khương Thanh Vân.
Chu di nương là lúc Khương Thiên Hữu vào kinh mới nạp, Diêu thị mấy người cũng không rõ ràng lắm. Bất quá chuyện Tôn di nương và Diêu thị mọi người đều biết đến. Là năm đó Khương Thiên Hữu còn tại Cam châu lúc một lúc nhận hai di nương.
Còn nghe nói năm đó Tôn di nương mang một đôi long phượng thai, nhưng về sau không biết như thế nào, không đến bảy tháng liền sinh non, thời điểm hai đứa bé sinh ra sắc mặt đều tím xanh. Nam hài kia nhi đến cùng vẫn không cứu được, sinh ra không đến ba ngày liền mất. Khương Thanh Huyên mặc dù sống xót, nhưng cũng đau ốm liên miên. Năm nay mười lăm tuổi, eo nhỏ nhắn quả thực không chịu nổi một nắm. Tiến lên dùng lời nhỏ nhẹ thỉnh an Khương lão thái thái.
Khương Thanh Uyển còn biết, Tôn di nương vốn là nha hoàn phục thị bên cạnh Mạnh di nương. Có một lần Khương Thiên Hữu uống say, gặp nàng sinh tú lệ, liền đem nàng kéo lên giường. Chỉ lần này, Tôn di nhương liền mang long phượng thai.
Nghe nói lúc đó Mạnh di nương cũng vừa mới có bầu, biết chuyện này cũng không buồn bực. Về sau Tôn di nương sinh hài tử, còn chủ động cùng Khương Thiên Hữu bế lên, muốn đem Tôn di nương xem. Đáng tiếc về sau Tôn di nương cũng không có sự sủng ái của trượng phu. Cũng may nàng là người trung thực, chưa từng làm ầm ĩ quá.
Khương Thanh Vân bảy tám tuổi, mặc dù nhìn có chút hoạt bát nhưng Chu di nương lại là một người an phận. Hai người mang theo nữ nhi của mình tiến lên thỉnh an Khương lão thái thái cùng Diêu thị.
Khương lão thái thái đối với mẫu nữ của Tôn di nương cùng Chu di nương rõ ràng vẫn là thích. Đương nhiên cũng có thể là cố ý làm cho Mạnh di nương cùng Khương Thanh Ngọc nhìn. Hiền từ cùng các nàng nói chuyện, còn gọi Đào Diệp đưa lễ vật nàng đã sớm chuẩn bị tốt cho Tôn di nương cùng Chu di nương.
“Hảo hài tử.” Khương lão thái thái nụ cười trên mặt nhìn xem rất hiền lành, “Nhìn xem liền biết là người hiểu lễ nghi, biết tiến biết lùi, chẳng trách tổ mẫu vừa nhìn các ngươi trong lòng đã cảm thấy thân cận.”
Khương Thanh Huyên cùng Khương Thanh Vân uốn gối hành lễ, đều nói tạ ơn lão thái thái, sau đó hai tay tiếp nhận hộp rồi lui sang một bên.
Khương Thanh Uyển nhìn thấy Khương Thanh Vân lúc lui xuống, ánh mắt hiếu kì nhìn nàng một cái, Khương Thanh Huyên ngược lại một mực mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Khương Thanh Uyển đối với mấy chuyện này đều không quá để tâm. Nàng hiện tại chỉ muốn an an ổn ổn, thật yên lặng mà sống, không muốn đi trêu chọc bất luận kẻ nào, cũng không muốn bất luận kẻ nào đến trêu chọc nàng.
Mạnh di nương mang theo Khương Trường Ninh tới thỉnh an lão thái thái.
Khương Trường Ninh mặc một bộ áo ngắn màu đỏ thắm. Mặt mày giống Mạnh di nương, làn da trắng nõn. Rụt rè, không dám nhìn Khương lão thái thái, hai tay ôm cổ Mạnh di nương, hướng thẳng trong ngực của nàng tránh. Mạnh di nương để hắn gọi tổ mẫu hắn cũng không gọi.
Mạnh di nương liền áy náy cười cười: “Đứa nhỏ này nhát gan. Thường ngày ở trong nhà thường xuyên nhắc tới ngài, nói muốn gặp tổ mẫu. Hôm nay lần đầu gặp, có chút sợ người lạ. Chờ về sau hắn nhất định nhi sẽ rất dính ngài.”
Ngoài miệng mặc dù nói khiêm tốn, bất quá trong lòng vẫn là tự hào.
Khương gia đời thứ ba, nhưng có đúng Khương Trường Ninh là nam đinh duy nhất. Đây chính là chỗ dựa lớn nhất của Mạnh di nương.
Khương lão thái thái đâu phải không hiểu tâm tư ấy của nàng. Ánh mắt lãnh đạm nhìn nàng một cái, sau đó nhìn Khương Trường Ninh.
Đến cùng là tôn nhi của mình, trước mắt lại là cháu trai duy nhất, Khương lão thái thái trong lòng cũng thích Khương Trường Ninh.
Liền gọi Đào Diệp đem con đỏ kim tạm khắc hoa sen văn trường mệnh tới, tự tay đeo lên cổ cho Khương Trường Ninh, sờ sờ đầu của hắn, thật tâm thật ý nói ra: “Hảo hài tử, nhất định phải sống lâu trăm tuổi.”
Nguyên bản thời điểm Diêu thị nhìn thấy Mạnh di nương ôm Khương Trường Ninh tới đã cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, lúc này lại nghe được lời Khương lão thái thái nói, nàng liền nhớ đến con của mình, trong lòng không khỏi một trận nhói nhói.
Nếu Bình ca nhi còn sống, lúc này cũng gần mười sáu tuổi. Lại là trưởng tử, nào đâu đến phiên con thứ ra mặt?
Trong lòng càng đối Mạnh di nương bất mãn.
Ánh mắt nàng u oán một chút, lại nhìn thấy Mạnh di nương ôm Khương Trường Ninh đang cười cùng lão thái thái nói chuyện, ôn nhu dỗ dành đứa bé kia gọi tổ mẫu. Đứa bé kia cũng gọi lại, mặc dù nhìn bộ dạng bất đắc dĩ bộ nhưng lão thái thái vẫn rất cao hứng, liền đưa tay ôm đến trong ngực mình còn liên thanh kêu cháu ngoan.
Diêu thị thống khổ quay đầu lại. Liền thấy Khương Thanh Uyển đang nhìn nàng.
Khương Thanh Uyển cũng biết Mạnh di nương ỷ vào cái gì. Nàng cũng hiểu rằng Diêu thị tốt nhất phải có con của mình, chẳng những Diêu thị, mà chính là nàng, tại Vĩnh Xương bá phủ đều muốn ưỡn thẳng lưng lên một chút.
Diêu thị cũng không phải không thể sinh, chỉ là từ trước đến nay Khương Thiên Hữu ngăn cách lưỡng địa, không có cơ hội. Hiện tại cơ hội ngược lại là rất nhiều. Chỉ bất quá Diêu thị dù sao cũng đã ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, trong chuyện này phong hiểm dù sao vẫn là rất lớn.
Khương Thanh Uyển nhíu mày.
Có lẽ có thể nhớ con thứ tại danh nghĩa Diêu thị. Bất quá bây giờ trong phủ cũng chỉ có Khương Trường Ninh này là con thứ một…
Kỳ thật nếu nói tuổi, Khương Trường Ninh hiện tại mới hai tuổi, nếu như trên danh nghĩa Diêu thị nuôi dưỡng lớn lên, về sau khẳng định sẽ không mấy thân thiết với Mạnh di nương cùng Khương Thanh Ngọc. Đây là rất tốt. Chỉ là Khương Trường Ninh là chỗ dựa lớn nhất của Mạnh di nương nếu như Diêu thị đề xuất chuyện này, Mạnh di nương khẳng định sẽ náo. Khương Thiên Hữu lại rất bảo vệ của nàng, đến lúc đó ngược lại đối Diêu thị sẽ bất lợi.
Chỉ sợ Khương lão thái thái cũng sẽ không thích chuyện này. Nàng mặc dù trong lòng không thích Mạnh di nương, nhưng đến cùng vẫn nhớ huynh trưởng Mạnh di nương đã cứu Khương Thiên Hữu, không để Diêu thị nuôi hộ con của Mạnh di nương được.
Bất quá cái này cũng không có quan hệ, Khương Thanh Uyển trong lòng suy nghĩ, nếu Diêu thị thật không sinh ra con trai trưởng, có thể gọi người bên ngoài sinh. Tuổi Tôn di nương cũng lớn, Chu di nương cũng không được sủng ái, nhưng trong phủ có rất nhiều nha hoàn tuổi trẻ mỹ mạo. Còn có thể để Khương Thiên Hữu lại tiếpthiếp thất.
Tóm lại sẽ có biện pháp, tuyệt sẽ không để Mạnh di nương dựa vào nhi tử ngồi trên đầu Diêu thị cùng nàng.
Khương lão thái thái lại cùng đám người nói một hồi, liền gọi Đào Diệp cầm một hộp quà cho Khương Thanh Ngọc.
Cũng cho Khương Thanh Huyên, Khương Thanh Vân một hộp tương tự. Bên trong đựng đồ vật là lão thái thái cho cháu gái lễ gặp mặt.
Khương Thanh Ngọc còn quỳ trên mặt đất. Vừa mới Khương lão thái thái một mực nói chuyện với người ngoài, giống như đã quên đi Khương Thanh Ngọc còn đang quỳ, Khương Thanh Ngọc tự nhiên cũng bực bội.
Mọi người trong phòng người đều biết lão thái thái chính là muốn cố ý làm như vậy, cho nên không có người nào dám mở miệng cầu tình.
Mọi người trong lòng đều hiểu, lão thái thái chính là chưa tìm thấy cơ hội lập uy tốt, vừa lúc này Khương Thanh Ngọc liền đụng vào. Cũng chỉ có thể trách nàng vụng về.
Nhị cô nương trong phủ kiêu căng ương ngạnh, hôm nay lão thái thái ngày đầu đến liền phạt nàng quỳ, lão gia đều không dám cầu tình, còn phụ họa mắng nhị cô nương, khăng định về sau người trong phủ ai còn dám bởi vì lão thái thái từ nông thôn đến mà trong lòng khinh thường?
Một chiêu này giết gà dọa khỉ dùng thật sự rất cao minh.
Còn có cao minh hơn. Đánh một gậy, chờ đến thời điểm không sai biệt lắm cũng phải cấp quả táo ngọt.
Liền nghe được Khương lão thái thái nói rằng: “Ngươi đã không phải là tiểu hài tử, việc quy củ đều nên hiểu được. Hôm nay ngươi ngay trước mặt mọi người chống đối ta, ta nếu không phạt ngươi, về sau ngươi cũng như vậy, người bên ngoài sẽ nói ngươi không có phép tắc, không có quy củ. Thử hỏi thế gia đại tộc nào dám cưới ngươi về làm con dâu? Ta không phạt ngươi, đó chính là hại ngươi.”
Gọi Đào Diệp đem hộp đưa cho nàng, lại ôn nhu nói ra: “Làm gì có tổ mẫu nào trong lòng không có tôn nhi của mình? Ngươi sinh ra ta chưa từng gặp qua ngươi, cũng không có ôm qua ngươi, nhưng mỗi một thời điểm sinh nhật ngươi ta đều cho ngươi chuẩn bị lễ. Tất cả đều trong hộp. Đây cũng là tâm ý của ta.”
Khương Thanh Ngọc không nghĩ tiếp. Nàng vật tốt gì không có? Chướng mắt đồ vật của Khương lão thái thái.
Khương Thiên Hữu nghe trong lòng rất cảm động.
Bởi vì chuyện năm đó, hắn vốn cho là mẫu thân sẽ không thích Khương Thanh Ngọc. Nhưng không nghĩ tớimỗi một năm sinh nhật Khương Thanh Ngọc, mẫu thân còn nhớ kỹ, còn chuẩn bị cho nàng lễ vật…
Hắn liền vội vàng xoay người đầu nói Khương Thanh Ngọc: “Nhìn tổ mẫu ngươi như vậy nhưng trong lòng luôn có ngươi. Còn không mau cám ơn tổ mẫu?”
Hắn vừa nổi giận nói qua Khương Thanh Ngọc, Khương Thanh Ngọc hiện tại không dám không nghe, chỉ có thể đưa tay tiếp nhận hộp Đào Diệp đưa tới, đối Khương lão thái thái dập đầu, nói ra: “Cám ơn tổ mẫu.”
Bất quá thanh âm vẫn còn có chút bất đắc dĩ.
Khương lão thái thái như thế nào lại không biết? Cầm trong tay tách trà trên bàn có nắp nhấp một miếng trà, không ngẩng đầu, nhàn nhạt phân phó lấy: “Chuyện hôm nay vẫn là phải ghi nhớ thật lâu. Trở về dụng tâm chép hai mươi thiên nữ giới, hai ngày sau giao cho ta.”
Cái này tương đương với việc một ngày chép mười chương nữ giới. Đối với kiều sinh quán dưỡng Khương Thanh Ngọc mà nói, lượng công việc này rất lớn.
Nhưng cũng đành phải bất đắc dĩ mà đáp ứng. Nhớ lại để nha hoàn thay mặt chép.