Bong bóng hồng phấn là Hạnh Gia Tâm tự dâng lên một mình.
Đàm Hữu cũng không có giống phim truyền hình, ôm lấy eo Hạnh Gia Tâm, lại nâng lên một chân nàng.
Đàm Hữu chỉ là bóp lấy cánh tay Hạnh Gia Tâm, dùng một bàn tay, gắt gao mà nắm cánh tay nàng.
Cho dù cao thế nào, Đàm Hữu cũng vẫn là một cô gái.
Tay nàng không to lớn như vậy, không thể hoàn toàn nắm trọn cánh tay Hạnh Gia Tâm, cái này làm Hạnh Gia Tâm trong nháy mắt cảm thấy cánh tay mình rất thô to cường tráng.
Có lẽ còn có một chút tay áo dạng cánh bướm mềm sụp sụp(??)… Hạnh Gia Tâm quyết định xếp tập thể hình vào lịch trình hoạt động mỗi ngày.
Xem nhẹ chuyện vị trí không giống, mặt khác nàng vẫn rất vừa lòng.
Đàm Hữu chống đỡ nàng, sợ nàng lại bị ngã, một cái tay khác còn vòng qua một vòng lớn, liền quay chung quanh ở bên người nàng.
Hai nàng cách nhau thật là gần, trên người Đàm Hữu có mùi hương tươi mới thoải mái của nước giặt quần áo, Hạnh Gia Tâm hút hút cái mũi, có chút hưng phấn mà hô lên: “Quất Nguyệt Lượng!”
Đàm Hữu nhíu mày, dáng vẻ nghi hoặc.
Hạnh Gia Tâm tiến thêm một bước giải thích: “Tôi cũng dùng cái này… Nước giặt quần áo này.”
Đàm Hữu nghiêng đầu qua, Hạnh Gia Tâm biết nàng đang cười.
Mặc kệ đây là kiểu cười nào, chỉ cần Đàm Hữu cười, Hạnh Gia Tâm đều vui vẻ.
Nàng cảm thấy chính mình thật là thông minh cực kỳ, tranh thủ thời gian biến nguy thành an.
Đàm Hữu không tiếng động mà cười rất lâu, Hạnh Gia Tâm lẳng lặng mà nhìn sau ót của nàng, nhớ kỹ hình dáng vành tai nàng.
Có người lại đây, là hai công nhân khuân vác mà Hạnh Gia Tâm đã kêu trước, Đàm Hữu buông lỏng tay, Hạnh Gia Tâm chạy nhanh qua bàn giao với bọn họ.
Vốn dĩ chính là người được gọi đến từ công trường phía Nam, rất quen thuộc với quy tắc của viện nghiên cứu, nên nhanh chóng thì nhanh chóng, cần cẩn thận thì cẩn thận, cơ bản không cần Đàm Hữu quản lí.
Hạnh Gia Tâm muốn lôi kéo Đàm Hữu ở một bên, uống trà, tâm sự, thẳng đến đồ vật đều sắp xếp xong.
Nhưng Đàm Hữu hiển nhiên không thích như vậy, nàng vẫn là đi dọn hàng, ba người, động tác nhanh gọn, tiết kiệm rất nhiều thời gian so với lần trước.
Hạnh Gia Tâm bưng cái ly còn không có mở ra, có chút phiền muộn, đột nhiên có chút hối hận đã mướn người, đem thời gian ở chung với Đàm Hữu mà chính mình vốn rất trân quý, thu lại càng ít.
Xe vận tải khoá cửa lại, Đàm Hữu rửa sạch tay, một lần nữa mặc áo khoác vào.
Đây là sắp phải đi, mà Hạnh Gia Tâm không thể lấy cớ biệt thự làm trạm trung chuyển, không lên xe nàng được.
“Vẫn là không cần viết hoá đơn sao?” Đàm Hữu đi tới trước mặt nàng.
“Không cần.” Hạnh Gia Tâm lắc đầu.
Đàm Hữu nhìn nàng, nhất thời không nói gì, Hạnh Gia Tâm trong vài giây đối diện thế này, thế nhưng triệt triệt để để thể nghiệm nỗi buồn ly biệt một phen.
Đàm Hữu đột nhiên duỗi tay, lấy qua cái ly trên tay Hạnh Gia Tâm.
Hạnh Gia Tâm ngơ ngác mà nhìn nàng, Đàm Hữu vặn ra nắp ly, hương trà nồng đậm phiêu tán ra ngoài. Đàm Hữu ngửa đầu uống lên một ngụm, bị phỏng đến một chút.
“Nóng như vậy à.” Nàng nói.
“Đúng vậy, cô cẩn thận một chút.” Hạnh Gia Tâm lúc này mới nhớ tới nhắc nhở.
Đàm Hữu từ uống từng ngụm to biến thành nhấp từng ngụm nhỏ, liền từng chút từng chút như vậy, uống hết nước trong ly.
Ly nước bị đưa trở lại, Đàm Hữu nhìn nàng nói: “Cảm ơn.”
Hạnh Gia Tâm không tiếp cái ly, nàng nhanh lui về sau một bước để tránh cái ly bị nhét trở lại lòng ngực: “Đây là cho cô.”
“Cái này?” Đàm Hữu cười quơ quơ ly nước trên tay.
“Đúng vậy.”
“Tôi cũng có.” Đàm Hữu nói.
“Cô cũng chưa mang theo.”
“Ở trong xe.” Đàm Hữu giọng nói rất ôn nhu, “Muốn tôi gỡ xuống cho cô nhìn xem hay không?”
“Không cần.” Hạnh Gia Tâm có chút uất ức.
Đàm Hữu không xoay người đi lấy, nàng vẫn luôn nhìn cô nàng trước mắt.
Nàng cúi thấp đầu xuống, lông mi cong vút càng rõ ràng, nhẹ nhàng mà rung động, làm Đàm Hữu cảm thấy giây tiếp theo có thể sẽ có “kim đậu đậu” rơi xuống. (đậu vàng ở đây chỉ nước mắt)
Uất ức cái gì đây? Đàm Hữu nghĩ nghĩ, cô nàng này qua thời kỳ đề phòng, liền thích tặng đồ cho người ta như vậy sao?
Từ nước hoa nàng thuận miệng đề ra, đến bây giờ cố tình chuẩn bị ly nước, ngón tay Đàm Hữu nhẹ nhàng vuốt ve mặt ly, áo khoác bằng da mềm mại ở trong mùa đông rét lạnh cũng sẽ giữ lại độ ấm thoải mái.
Nàng cười lên: “Trên cái ly này như thế nào lại là con heo vậy?”
Cô nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên: “Đây là heo con Bội Kỳ.”
Đàm Hữu đem cái ly giơ lên cạnh mặt: “Tôi với nó giống nhau không?”
“Không giống.” Cô nàng cười rộ lên, “Liền… Bởi vì cái này hiện tại rất hot, bọn họ đều thích nó.”
“Vậy cô thích sao?” Đàm Hữu hỏi.
“Tôi chưa xem qua.” Cô nàng đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn chằm chằm nàng, “Cô thích không?”
Đàm Hữu cũng chưa xem qua. Đừng nói phim hoạt hình, hiện tại phim truyền hình đứng đầu nàng cũng chưa xem một tập nào.
Mấy hoạt động giải trí này quá lãng phí thời gian, có thời gian rảnh rỗi thế này, nàng tình nguyện ngủ nhiều thêm một hồi.
Nàng đã rất lâu không nhận quà tặng, lâu đến nếu buộc nàng nhớ lần gần nhất là khi nào, trong ký ức thế nhưng vô cùng mơ hồ.
Cô gái chỉ số thông minh cao bằng cấp cũng cao này suy nghĩ cái gì nàng không rõ lắm, nhưng thiện ý đơn thuần mà nàng biểu đạt Đàm Hữu có thể cảm nhận được.
Vì thế nàng nói: “Thích.”
Cô nàng một lần nữa cười rộ lên, môi hồng răng trắng, chói lọi dường như mặt trời nhỏ: “Cô thích là được.”
Đàm Hữu xoay người, đưa lưng về phía nàng vẫy vẫy tay: “Tạm biệt.”
“Gặp lại sau.” Thanh âm phía sau mang theo chút không tình nguyện.
Đàm Hữu lên xe, đem cái ly đặt ở trước xe, nhìn thử, lại cảm thấy vị trí này không thích hợp.
Màu sắc trước xe đều xám xịt, cùng ly nước màu hồng phấn tươi sáng này không hòa hợp một chút nào, Đàm Hữu trước ném cái ly vào trong lòng ngực mình, lái xe đi ra ngoài.
Ly nước đậy kín rất tốt, ở trên đùi nàng nhè nhẹ đong đưa.
Đàm Hữu lái xe, suy nghĩ thả neo, dọc đường đi theo đồ vật trên đùi lắc lư, lại lắc lư.
Xử lý xong phế liệu, lại lái xe trở về đoàn xe, trời đã chập tối.
Có một đợt hàng hóa lần trước đi đầu, lần này Đàm Hữu xem như quen cửa quen nẻo, giá cả tăng lên có thể tra được nàng liền làm dấu lại, đề ra một câu với người thu mua, đưa điếu thuốc, liền sẽ không bị hố chút tiền lời này.
Đậu xe xong, Đàm Hữu trở lại ký túc xá, ghé vào trên giường bắt đầu tính sổ.
Đoàn xe rất ít nữ giới, trừ Đàm Hữu ra, cũng chỉ có một bác gái vệ sinh cùng một dì khác ở nhà ăn.
Hai người vào lúc này đều đang vội, trong ký túc xá chỉ có một mình Đàm Hữu, nàng liền không cảm thấy mất mặt, ghi nhớ vào cuốn sổ nhỏ thật kỹ, một đồng một hào, dùng chức năng máy tính trong di động tính đến rất rõ ràng.
Một chuyến này thực không tệ, Đàm Hữu có thể lấy được 1500.
Kiếm tiền luôn làm người ta thấy vui sướng, chân Đàm Hữu nhẹ nhàng gõ vào mép giường hai cái, chuẩn bị gửi tiền cho cô nàng kia.
Cô nàng Uông Kỳ, tài chủ ngốc nghếch của nàng, Đàm Hữu chạm vào chỗ thanh toán tiền, lại lui ra.
Nàng xoay người rời giường đi lấy ly nước hồng nhạt trên bàn, chụp bức ảnh tiến hành tìm tòi.
Rất nhanh, mấy cái trang web tin tức nhảy ra tới, giá cả sáng loáng rõ ràng, làm Đàm Hữu choáng váng đầu.
520? Liền một cái ly hình con heo với hai mắt và cái mũi giống đầu cắm, khắc ở trên ly liền tốn 520?!!
Siêu hot? Còn là Bội Kỳ bản giới hạn siêu hot, rốt cuộc có người ngốc đến đi mua cái này hay không a!
Đàm Hữu giơ tay hung hăng tát con heo trên ly hai bàn tay, tay đau thịt càng đau.
Nàng sẽ không vô duyên vô cớ nhận quà của người khác, nàng thích tính toán rõ ràng rành mạch.
Vì thế tiền lời của nàng từ 1500 cấp tốc rơi xuống còn 980, ba chữ số so với bốn chữ số, thua kém không phải chỉ một chút.
Khi gửi tiền qua cho cô nàng Uông Kỳ kia, Đàm Hữu cuối cùng đã hiểu được câu nói kia.
“Tiền không quan trọng.”
Đúng vậy, đối với cô gái xinh đẹp, thông minh, lại sở hữu một căn biệt thự như vậy mà nói, tiền xác thật không quan trọng.
Tùy tùy tiện tiện mua cái ly đưa cho nàng, cũng tựa như tùy tùy tiện tiện xử lý một đống phế liệu có thể kiếm lời, cô nàng có gì đó càng cần thiết hơn để đổi.
Đến nỗi cụ thể là cái gì, quyền? Quan hệ? Lấy nhỏ đổi lớn? Đàm Hữu trước nay không từng tiếp xúc cuộc sống của nàng, không dám dùng tư duy thấp kém của mình đi suy đoán.
Sau một chuyến này, ước chừng thời gian một tuần, nàng không có lại nhận được điện thoại của cô nàng.
Hàng hóa trên xe đổi rồi lại đổi, lộ tuyến có dài có ngắn, nhưng cũng giống như sinh hoạt ngày thường, không có gì đáng giá chờ mong.
Một tuần sau vào một ngày mưa, nàng đang đi một chuyến đường dài, rốt cuộc chờ tới dãy số kia.
Thanh âm cô nàng trước sau như một mà dễ nghe, mở đầu “Này” nhẹ nhàng một cái, cũng không nhiều lời.
Đàm Hữu nói: “Đã lâu không thấy, có hàng sao?”
“Ừm.” Giọng nàng nhẹ nhàng giơ lên, “Buổi sáng ngày mai, thời gian như cũ.”
“Cô xem có thể từ từ hay không.” Đàm Hữu nói, “Tôi đang chạy đường dài, buổi tối ngày mai mới về tới Quất thành. Nếu chờ không được, tôi để đồng nghiệp của tôi ngày mai…”
Nàng nói còn chưa dứt lời, bị cô nàng đánh gãy: “Có thể chờ.”
“Được rồi.” Đàm Hữu có chút dự đoán được câu trả lời, nhẹ nhàng cười rộ lên, “Vậy ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.” Cô nàng nói.
“Không đúng.” Đàm Hữu vỗ tay lái, cảm thấy đầu óc mình có chút ngớ ngẩn, “Ngày mốt, buổi sáng ngày mốt.”
“Nhưng cô nói ngày mai.” Hạnh Gia Tâm lỡ miệng nói ra.
Nói xong nàng liền bưng kín miệng mình, cảm thấy chính mình thật là ngu cực kỳ.
Đối với Đàm Hữu mà nói, đây là công việc, nàng một chút đều không khoan dung mà yêu cầu thời gian như vậy, nhất định sẽ khiến Đàm Hữu chán ghét.
Nhưng cái này có thể trách nàng sao? Không thể.
Mỗi ngày nàng cơ hồ đều phải đi đến phía Nam một chuyến, hỏi người bên bộ phận vật tư một câu “Hôm nay có xuất phế liệu không?”, Nhưng suốt một tuần trôi qua, câu trả lời đều là không có.
Rõ ràng hai lần trước chỉ cách nhau có hai ngày! Thật là quá không có quy luật, trách không được phía Nam phải bị phá bỏ đi.
Hạnh Gia Tâm nhắc mãi lâu như vậy, phim truyền hình đều bắt đầu xem bộ thứ ba, thật vất vả chờ tới cơ hội lần này, nàng có thể không kích động sao?
Không thể.
Cho nên nói ra loại lời nói này, Hạnh Gia Tâm có thể tha thứ chính mình, nhưng Đàm Hữu có thể tha thứ nàng hay không, cái này không nhất định.
Nàng thấp thỏm mà chờ bên kia trả lời, Đàm Hữu ngừng vài giây, nói: “Cũng không phải không được, đêm mai nếu tôi trở về sớm một ít, chỉ cần kho hàng bên cô có thể mở cửa……”
Hạnh Gia Tâm lập tức hối hận, là một loại hối hận khác, thiệt tình thực lòng hối hận.
Đàm Hữu chạy đường dài vốn dĩ đã rất vất vả, nếu là suốt đêm lại đến chở hàng, vậy Hạnh Gia Tâm thật là *bên A ác độc.
*: Trong hợp đồng thương mại có bên A bên B ấy, chỗ này Hán Việt là “giáp phương” mình dịch là bên A vậy, mối quan hệ của ĐH và HGT hiện tại cũng là hợp tác.
Nàng nói nhanh: “Không cần không cần, không được không được, tôi nói giỡn, ngày mốt, buổi sáng ngày mốt.”
“Nga ——” Đàm Hữu kéo thật dài, không có ý muốn cúp điện thoại.
“Cô có tiện nói chuyện điện thoại không?” Hạnh Gia Tâm hỏi.
“Chỉ cần không nói gì làm tôi đặc biệt phân tâm.”
“Ừm,” Hạnh Gia Tâm nghĩ nghĩ lại nói, “Ngày mai đại khái mấy giờ cô trở về a?”
Tác giả có lời muốn nói:
Đàm Hữu: Ba ba bên A vòng tới vòng lui vẫn là muốn để tôi tăng ca…
————
Hạnh Gia Tâm đáng yêu xỉu, nữ thần cao lãnh ở trước mặt Đàm Hữu bị xem là cô gái ngốc =))))
Không có phế liệu thì ngta nói không có chứ sao giờ, vậy mà chê vì vậy nên phía Nam bị phá bỏ, phá để xây mới lại mà :vvvv
Đàm Hữu không giàu có thậm chí có thể nói là nghèo nhưng bản tính rất tốt, không muốn lợi dụng tiền bạc của người khác, tính toán sòng phẳng 👍
Nghi ngờ Hạnh Gia Tâm thấy ly nước giá 520 (wo ai ni) nên mới mua tặng Đàm Hữu =)))))) tiến sĩ Hạnh tính cả rồi 😂😂😂