Rắp Tâm Chiếm Đoạt - Nhược Linh

Chương 9



Cha mẹ của đứa trẻ kia nhanh chóng có mặt, ban đầu khi chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, hai người họ bước vào phòng một cách hiên ngang, còn định đặt mông ngồi xuống ghế sofa.

Khi bắt gặp ánh mắt của Nhiếp Tu Tề, người mẹ kia lập tức rùng mình, lúc này cô ta mới để ý thấy mọi người xung quanh đều đang đứng.

Hai người bị cảnh này làm cho hoang mang, Nhiếp Tu Tề nở một nụ cười nhạt: “Mời ngồi. Là con gái của các người đẩy con gái tôi, sau đó còn bắt con gái tôi phải xin lỗi sao?”.

Ngay lúc bọn họ chuẩn bị mở miệng phản bác, một giáo viên đã đi tới kéo họ sang một bên, thì thầm to nhỏ gì đó, sắc mặt của hai người lập tức trở nên căng thẳng, biểu cảm quay ngoắt 180 độ.

Khi quay lại nhìn Nhiếp Tu Tề, thái độ của cả hai trở nên rất niềm nở, liên tục nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là con gái chúng tôi phải xin lỗi mới phải…”

Đàm Trinh Tịnh ngồi im một chỗ cũng được họ tiến tới xin lỗi, thái độ khác với lần trước một trời một vực.

Ngay từ đầu Đàm Trinh Tịnh đã chọn đứng một bên lạnh lùng quan sát, khi hai vị phụ huynh đến xin lỗi, cô chỉ gượng cười, sự khó chịu trong lòng dâng lên, cô thực sự không muốn phải nghe họ nói nhảm thêm nữa.

Cô đứng dậy, cúi người với những người đang có mặt trong phòng, nói: “Cái đó, xin lỗi thì cũng xin lỗi xong rồi, tôi xin phép đi trước, tôi còn có tiết dạy”.

Tiếp đó, cô gật đầu với hiệu trưởng và mấy người khác, không thèm nhìn Nhiếp Tu Tề mà cứ thế rời khỏi văn phòng.

Vài tuần nay không tới trường, có rất nhiều việc đang chờ cô xử lý.

Cô đi đến phòng nghỉ lau chùi bụi trên bàn, lấy quần áo và giày khiêu vũ rồi đi đến phòng tập nhỏ.

Các giáo viên khác đều đang lên lớp, phòng tập múa lúc này vắng tanh, cô đi tới gian thay đồ để thay quần áo.

Đàm Trinh Tịnh thay quần áo trong trạng thái thất thần. Nghĩ tới những tủi hờn mà mình đã phải chịu đựng những ngày qua, dường như chúng đã bay biến không còn vết tích.

Hai vợ chồng kia khom lưng cúi đầu xin lỗi, trong lòng cô cảm thấy được an ủi ít nhiều, nhưng kèm theo đó với đó là một cảm giác khiếp sợ.

Bọn họ bị Nhiếp Tú Tề ép phải xin lỗi cô, chưa chắc đã nhận ra lỗi sai của bản thân.

Vậy còn cô thì sao? Chẳng phải cô cũng cúi mình trước quyền thế, bị Nhiếp Tu Tề ép phải làm những việc mà mình không muốn giống như bọn họ hay sao? Lần này anh tới tính sổ với đôi vợ chồng kia, đa phần là vì Kỳ Kỳ.

Lần trước cô từ chối lên giường cùng anh, không bị anh gây rắc rối đã là may. Sao có thể cảm thấy biết ơn anh cho được?

Đàm Trinh Tịnh không ngừng nhắc nhở bản thân.

Lúc cô ôm quần áo bước ra, ở cửa có bóng dáng một người đàn ông đang đứng. Thân hình cao lớn của anh chắn ngang lối đi chật hẹp, ánh mắt tràn đầy tính xâm lược quan sát cô một cách không kiêng dè.

Cô vừa thay váy ba lê, chiếc váy rất bó, chất vải mỏng manh ôm lấy đường cong của cơ thể, làm tôn lên ngọn núi đôi tròn đầy cùng vòng eo thon gọn, cặp đùi trơn láng cũng lộ ra phân nửa, bị anh nhìn như vậy, Đàm Trinh Tịnh cảm thấy huyết dịch trong cơ thể như đang sục sôi, nhiệt độ cơ thể tăng lên mấy độ.

Cô cắn chặt môi, tránh ánh mắt của anh, định vòng qua người anh để đi ra ngoài nhưng lại bị anh rắp tâm ép tới chân tường, cô lùi dần về phía sau.

“Tránh ra!” Đàm Trinh Tịnh trừng mắt lườm anh.

Nhiếp Tu Tề nhếch khóe môi, tiến lại gần, thấy cô hoảng sợ trước hành động của mình, tâm tình anh trở nên rất vui vẻ.

Anh ép cô vào giữa bức tường và cơ thể anh.

Đôi má ửng hồng của cô cách anh rất gần, Nhiếp Tu Tề hít sâu một hơi, hít hà mùi thơm tỏa ra từ cơ thể cô, anh trầm giọng nói: “Tôi vừa giúp em trút giận, vậy mà không thấy cô giáo Đàm nói cảm ơn nhỉ?”

Đàm Trinh Tịnh quay đầu sang một bên không nhìn anh, anh đưa tay vặn cằm cô lại, buộc cô phải ngước lên nhìn mình.

Đôi mắt anh đen thăm thẳm, nhìn thẳng vào mắt cô. Đàm Trinh Tịnh không thể chịu đựng được nữa, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.

Thấy đối phương sắp chạm vào mình, Đàm Trinh Tịnh vội vàng đưa tay đẩy anh ra, bộ quần áo đang cầm rơi xuống đất, lòng bàn tay cô áp lên khuôn ngực rắn chắc của người đàn ông, cô cảm nhận được nhiệt độ dưới tay nóng đến lạ thường.

“Tôi cũng đã cứu Kỳ Kỳ, chúng ta coi như hòa. Nếu không có việc gì nữa thì anh mau đi đi, đừng động chân động tay ở chỗ này!”. Đàm Trinh Tịnh đẩy người anh rồi ra sức vùng vẫy.

Sức của phụ nữ kém xa đàn ông, Nhiếp Tu Tề chỉ dùng một tay đã khống chế được cô, anh ôm cô vào lòng, cơ thể áp sát lên nhau.

“Hừ…” D.ục vọng của Nhiếp Tu Tề bị cô châm ngòi, anh nhịn đói đã lâu, vốn chỉ định tới ôm ấp cô một chút, thế nhưng lúc này bị cô k.ích thích muốn chơi dã chiến ngay tại đây.

Ánh mắt nguy hiểm khẽ nheo lại, anh cảnh cáo cô: “Đừng nhúc nhích”.

Đàm Trinh Tịnh vẫn chưa nhận ra được sự thay đổi của anh, bị anh ôm vào lòng, hai tay cô giãy dụa, cố gắng tìm cách thoát khỏi sự khống chế của anh.

Nói tử tế thì không nghe, cứ phải chuốc khổ mới chịu, đúng là phụ nữ!

Nhiếp Tu Tề tặc lưỡi, vòng tay qua người cô rồi lật người lại, ôm lấy cô từ phía sau.

Một cánh tay cường tráng mạnh mẽ giữ chặt lấy eo người phụ nữ, tay còn lại vén váy của cô lên rồi luồn vào tất quần bên trong.

Anh đã cho Đàm Trinh Tịnh cơ hội, không can thiệp vào cuộc sống của cô nữa, thế nhưng tự cô đã xông tới trước mặt anh.

Chuyện này không thể trách anh được.

Đàm Trinh Tịnh hoảng sợ, tay chống lên tường, tuy cô không nhìn thấy hành động của người phía sau nhưng vẫn có thể đoán ra người đàn ông này đang muốn làm gì.

Cô cắn răng, hoảng hốt cất tiếng: “Anh dừng lại đi, mọi người có thể tới đây bất cứ lúc nào, đừng làm loạn ở đây!”

Nhiếp Tu Tề cười khẽ, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai, hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt: “Tôi có thể lý giải câu nói này thành, cô giáo Đàm đang mời tôi tới một nơi khác làm loạn không?”

Sao anh có thể xấu xa tới như vậy! Đàm Trinh Tịnh không dám nói gì nữa, sợ lại bị anh bóp méo câu chữ.

Người đàn ông phía sau làm gì đó phát ra tiếng sột soạt, kết tiếp cô nghe thấy tiếng mở khóa kéo, cuối cùng có thứ gì đó cưng cứng ấn vào khe mông cô.

Anh vỗ nhẹ vào cặp mông săn chắc của cô hai cái, nói: “Kẹp chặt vào”.

Lần trước cô đã được lĩnh giáo thứ đó của anh, nó vừa to vừa dài, sau khi làm xong, mấy ngày sau hạ thể vẫn còn đau.

Bị anh bất ngờ đâm tới, mặt cô tái mét lại.

“Anh đang làm gì vậy…” Đàm Trinh Tịnh ra sức giãy dụa, mông cô run lên trốn về phía trước.

Nhiếp Tu Tề không nói một lời, bàn tay to lớn tiến lên chui vào trong quần ló.t của cô, ngón tay thon dài áp lên khe hở âm h.ộ, v.uốt ve vài cái, hai cánh môi mềm mại nhạy cảm run rẩy dưới tay anh.

Cảm thấy đã hòm hòm, ngón tay thô ráp tiến vào bên trong, tìm tới cửa hang động, ban đầu âm đ.ạo của người phụ nữ hơi khô, nhưng sau khi được nhẹ nhàng mơn tr.ớn, ngón tay anh đã dễ dàng đâm vào.

Hai ngón tay đâm vào trong âm đ.ạo, cơ thể Đàm Trinh Tịnh run rẩy kịch liệt, giọng nói cô trở nên nghẹn ngào: “Nhiếp Tu Tề! Anh thả tôi ra… buông ra! Anh lấy tay ra đi, đừng… huhuhu… aaa! Đừng chạm vào đó, lấy ra, lấy ra đi!” 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.