Tất nhiên Thẩm Quyền vẫn chiến thắng, dù Tạ Hưng có vùng vẫy thế nào hắn vẫn biết cách chống cự được, hơn nữa người này cũng đang lưỡng lự, không biết mình có dùng sức quá hay không. Thẩm Quyền đã chọn cách ôm người kia lên sao cho hai người họ trông giống bạn bè nhất có thể, thấy xung quanh không có phản ứng gì, hắn bèn biết mình vác đúng chỗ rồi.
Chỉ có Như Ý đứng ở góc bể bơi nhìn bọn họ vô cùng phức tạp.
Hai anh phải cố gắng che giấu chứ? Sao lại nhân cơ hội phát cơm chó cho người khác thế này?
Vùng vẫy trong nước gần 2 tiếng, Tạ Hưng cùng các giáo viên khác mới bắt học sinh của mình trở về biệt thự tắm rửa. Quả nhiên là mang một bộ thể nào cũng thiếu, hắn vừa tắm xong chưa đầy 1 tiếng thì cả người đã ướt như chuột lột.
Lớp nào trở về nhà của lớp đó, không khí trong sân 1 lại trở về vẻ tĩnh mịch tới đáng sợ.
Không có việc gì làm, Thẩm Quyền theo cậu xuống dưới lầu 1. Trước 10 giờ 15 phút tối, học sinh được tự do sang hai khu nam nữ, điện sẽ tắt sau 10 giờ 30 và đám học sinh buộc phải trở về phòng theo chỉ thị của giáo viên. Nếu không có những luật lệ này, mỗi lần đi dã ngoại sẽ trở thành bãi chiến trường do một đám vô phép tắc để lại.
Người tụ tập đánh bài, người ngồi trước bàn ăn xem ti vi, người lại lục tủ lạnh trong bếp xem có gì ăn hay không. Nhóm Lưu Trường An quây thành vòng tròn, bắt đầu lấy bút viết chữ lên 6 que kem.
Tạ Hưng nhớ trò chơi này, trước đây cậu và đám bạn của mình cũng từng tụ tập tại nhà hôm sinh nhật. Như nhớ ra gì đó, Tạ Hưng nhìn đồng hồ, trong lòng bỗng bồn chồn không thôi.
“Ăn cam không anh bổ?”
“Em không ăn đâu…”Tạ Hưng chần trừ một lát mới chủ động mở miệng, kéo kéo vạt áo hắn: “Anh muốn đi dạo không?”
“Lúc nãy anh đã đi tham quan gần hết rồi, chỉ còn đường dẫn ra hồ là chưa tới.”
“Bây giờ chúng ta đi.”
Thẩm Quyền định nói chỗ đó không có đèn, để sáng mai thì thích hợp hơn thì nhận ra người kia đang hạ quyết tâm, muốn nói gì đó với mình. Hắn nuốt ngược câu vừa định bật ra, cười với Tạ Hưng:
“Anh mang bia theo được không?”
“Được.”
Nói rồi hai người họ lén lút rời khỏi biệt thự, trước khi đi còn báo với Như Ý và mẹ Khoa một tiếng.
Bên kia, nhóm Lưu Trường An bắt đầu chơi “Làm vua hay làm dân.” Từ trái sang phải, Phan Minh Khuê là số 1, Nguyễn Anh Tú ngồi ngay cạnh là số 2, Lê Văn Long chiếm số, Châu Đăng Khoa là số 4 và cuối cùng là cậu chiếm số còn lại. Ánh đèn vàng phủ lên khuôn mặt họ khiến không khí trở nên ấm cúng như một gia đình.
Số cuối thường là số may mắn, quả nhiên Lưu Trường An đã được chọn làm vua. Cậu gãi gãi đầu, cố nghĩ xem mình nên ra thử thách gì.
“Ờm…số 3 uống một ngụm nước lã ngay bây giờ.”
“Hả?”
“Tao không giỏi khoản này, tao không biết ra thử thách đâu.” Khuôn mặt Lưu Trường An hơi đỏ lên.
Uống một ngụm nước lã không chết được. Lê Văn Long không để người kia lúng túng, chống tay đứng dậy. Cậu ta vào bếp lấy nước lã từ vòi, tu ừng ực.
Ban đầu bọn họ định chơi bài nhưng Châu Đăng Khoa lại nói hắn ta không biết chơi, chuyển sang UNO thì đến lượt Lê Văn Long bảo không biết. Thú thực, nó vốn định chơi trò “Làm vua hay làm dân” là để hóng hớt.
Nhóm Lưu Trường An khá khép kín, ban đầu còn không thích nó cho lắm. Lê Văn Long nhận ra mình không thể dùng cách mình đối xử với những người bạn khác để ứng phó với những người này được. Nó không tin vào lời đồn, vậy nên nó muốn tới tận nơi nghe ngóng.
Lượt thứ 2, Lê Văn Long được chọn làm vua. Nó không có ý định trả thù Lưu Trường An bắt uống nước lã mà chuyển sang những người khác.
“Số 1, vì sao mày lại được gọi là “công chúa”?”
Gọi người này là “hoàng tử” nghe còn hợp lí hơn. Phan Mình Khuê không có một nét gì giống với miêu tả về những nàng công chúa trong sách, cũng chưa từng để ý tới cách ăn mặc và khuôn mặt mình mỗi khi ra ngoài. Điểm duy nhất để mọi người nhận ra nó là con gái chính là dáng người nhỏ nhắn, khác hẳn với 3 đứa bạn cao nghều.
“Ờ đúng rồi, tại sao mày lại là công chúa nhỉ?”
“Sao tao lại gọi mày là công chúa?”
“Mày thì có chỗ đéo nào giống công chúa đâu?”
“Mày cũng gọi mà mày không nhớ à?”
Phan Minh Khuê: “…”
Hoá ra đám này chỉ gọi cho quen mồm chứ không hề biết lí do tại sao?
Nguyễn Anh Tú bỗng cảm thấy buồn cười, lên tiếng giải thích:
“Tôn Nữ nghĩa là người con gái mang dòng máu của nhà vua, nguyên bản là Tông Nữ. Từ năm 1841, vì kiêng húy vua Thiệu Trị, người ta không được viết Tông mà phải viết và đọc là Tôn. Sự khác nhau giữa Tôn Nữ và Công Tằng Tôn Nữ ở chỗ cách đặt tên theo thế hệ. Công Nữ là con cháu vua, Công Tôn Nữ là cháu gái vua, Công Tằng Tôn Nữ là chắt của vua, Công Huyền Tôn Nữ là chít của vua, Huyền Tôn Nữ dùng chung cho các thế hệ sau này.”
Lê Văn Long nghệch mặt, buông một câu:
“Thì sao?”
“Tên bố mày là Công Tằng Tôn Nữ Phan Minh Khuê, có cái tên cũng nhớ không xong!”
Lê Văn Long cảm thấy mình vừa khám phá ra chân trời mới.
Nguyễn Anh Tú gọi người kia là “công chúa” không phải là do cậu ta cưng chiều bạn gái quá độ mà là do giỏi lịch sử à?! Từng đấy con người lao vào xỉa xói mà không ai biết chân tướng.
“Vậy tức là…mày là công chúa thật?”
Phan Minh Khuê gật đầu.
“Nhà mày rất giàu đúng không?”
Phan Minh Khuê không hiểu vì sao nó muốn hỏi như vậy, lại gật gật đầu.
“Mày rất khỏe đúng không? Hình như trước đây mày gần lên đai đen Karate rồi.”
Phan Minh Khuê gật đầu.
“Mày học giỏi đúng không? Điểm tổng kết của mày cao nhất lớp.”
“Hỏi thế để làm gì?”
Đây chính là vấn đề đấy!
Cái người luôn bị coi là đàn em, phải bợ đít kẻ tài năng hơn mình thật ra mới là trùm cuối! Nếu nó giàu hơn, khỏe hơn, học giỏi hơn thì rốt cuộc đám người kia so sánh nó với Châu Đăng Khoa để làm gì? Lưu Trường An bên cạnh tuy nghèo nhưng có chí tiến thủ, tiếp thu bài rất nhanh, tài lẻ không thua gì hai đứa bạn, dáng người cũng đẹp, khuôn mặt ưa nhìn, không hề kém cạnh cái tiêu chuẩn sống mà mọi người đặt ra.
Lời đồn đúng là không đáng tin.
“Tao còn tưởng bọn mày gọi như thế là vì bọn mày thích nó.”
“Có chó nó mới thích nổi con này.”
Nguyễn Anh Tú nhìn Châu Đăng Khoa, cảm thấy bản thân vừa bị xúc phạm sâu sắc.
Lại đi một vòng, Lê Văn Long bắt đầu hỏi tiếp:
“Tại sao chúng mày lại quen nhau? Trông chúng mày không có vẻ gì là người thích giao tiếp cả.”
Châu Đăng Khoa lập tức chặn họng nó, nhướng mày đáp:
“Không nói được, bảo tao uống nước lã còn hơn là nói cho mày.”
Điểm khác nhau giữa Lê Văn Long với hắn là một người có nhiều bạn gái còn một người có nhiều bạn gái quây quanh, có hẹn hò hay không thì còn tuỳ duyên. Châu Đăng Khoa không hiểu vì sao mình lại thu hút người khác tới vậy, từ nhỏ tới lớn luôn là tâm điểm của đám đông. Hắn không thích kiểu bạn xã giao cứ xum xuê chung quanh mình, hắn thích người đối xử với mình bình đẳng.
Lưu Trường An là một trong số đó. Cậu ta nhạt nhoà, chẳng ai để ý tới cậu, hoàn toàn trái ngược với Châu Đăng Khoa. Trước đây, hắn từng có một quãng thời gian giả làm người nghèo để tiếp cận Lưu Trường An, sau này người kia phát hiện ra hắn là con nhà giàu cũng không trách mắng gì mà chỉ đùa:
“Đại gia giàu thế thì lần sau đi ăn chia 6-4 nhé.”
Không hiểu sao Châu Đăng Khoa lại gật đầu rất thành thật.
Sau này, có chuyện gì Châu Đăng Khoa cũng kể cho cậu nghe, đến cả chuyện con chó nhà hắn ăn bao nhiêu bát cơm một ngày cũng nói ra. Lúc Châu Đăng Khoa nhận ra mình thích một bạn nữ lớp hàng xóm, việc đầu tiên hắn làm là lấy thằng bạn thân mình ra luyện tập.
Lưu Trường An khóc không ra nước mắt, nghiến răng nghiến lợi.
Mắc gì lôi thằng bạn mày vào?
Châu Đăng Khoa kéo cậu tới khu để đồ trên tầng 4, cũng là chỗ Thẩm Quyền trèo lên kiểm tra tầng thượng. Trên tay hắn cầm một quyển sách giáo khoa ngữ văn, đưa trước mặt Lưu Trường An rất trịnh trọng, miệng còn phun ra mấy lời sến súa mà cậu nghe sởn hết cả da gà.
Đúng lúc đó, Phan Minh Khuê đi cất chổi tình cờ nhìn thấy. Nó há miệng mất nửa phút, đáp cứng nhắc:
“Tao sẽ không nói cho ai biết đâu.”
Tin thế quái nào được?!
Lưu Trường An và Châu Đăng Khoa đều là trai thẳng, có ôm ấp nhau cũng bình thường nhưng đã mở mồm ra tỏ tình thì không thể là trai thẳng.
Phan Minh Khuê là đứa kín miệng, người duy nhất cứ bám theo mãi như cô hồn là hai người họ. Đôi lúc nó còn quên mất vì sao nó lại gặp hai thằng bạn to xác, hai người kia lại nhắc lại cho mới.
Phan Minh Khuê: Không phải chúng mày muốn tao quên đi à?
Sau khi chia tay, Châu Đăng Khoa chẳng thiết tha gì chuyện trước kia nhưng tất nhiên là hắn vẫn không muốn nói cho người khác biết.
Nguyễn Anh Tú không phải người trong nhóm bọn họ, Lưu Trường An coi cậu ta là bạn chứ không phải bạn thân. Người duy nhất Nguyễn Anh Tú đặt trong mắt là Phan Minh Khuê, đi cùng bọn họ cũng là để đung đưa bên cạnh cái người không thích mình. Lưu Trường An không ghét cậu ta nên cũng mặc kệ cậu.
Nguyễn Anh Tú không thích Châu Đăng Khoa, vì cậu ta mà cục cưng nhà mình nằm không cũng trúng đạn. Châu Đăng Khoa cũng không thích Nguyễn Anh Tú, vì người này hóng hớt mà Thẩm Quyền bắt hắn nắm tay bạn gái cũ đi một vòng quanh sân trường. Sau lần ở biển này, hai người họ mới thân nhau hơn chút.