Trước khi nghỉ Tết âm lịch là màn mà học sinh thích nhất, liên hoan cuối năm. Cứ vào dịp này, các lớp sẽ tổ chức bốc thăm trúng thưởng, tổng cộng có 7 giải. 1 giải đặc biệt, 1 giải nhất, 2 giải nhì và 3 giải ba. Ngoài ra tất cả các học sinh đều được nhận lì xì từ giáo viên chủ nhiệm và ban phụ huynh cộng với một phần quà nhỏ năm mới.
Kì nghỉ lễ kéo dài khoảng 1 tuần, trong 1 tuần ấy, các giáo viên ngoài về quê đón giao thừa ra thì còn tấp nập chuẩn bị cho kì thi giữa kì sắp tới, diễn ra ngay sau khi đám học sinh đã ăn đẫy bánh chưng và không thể nhớ được gì nữa.
Đầu tháng 2 thỉnh thoảng lại có mưa phùn, hạt mưa như mũi kim, lạnh tới cắt da thịt. Cứ chốc chốc trời lại đổ mưa, thời tiết thay đổi liên tục, khi thì nóng khi lại lạnh khiến không ít người đổ bệnh. Mùa xuân chẳng đẹp như trong truyện cổ tích, nó nhớp nháp và khó chịu, bùn đất đầy đường, không hôm nào đi bộ đi học mà ống quần không bị ướt. Cái không khí ẩm ướt ấy lại càng khủng khiếp hơn khi sống trong ngõ, những vũng nước tích tụ trên mặt đường lồi lõm chẳng bao giờ bay hơi, mỗi khi có xe máy đi qua lại bắn đầy lên cửa nhà. Nước mưa tích tụ không đủ nhiều để trôi xuống cống mà chẳng có ánh sáng mặt trời làm nó bay hơi khiến nó cứ đọng lại hoài. Mới hôm trước trời còn ấm áp, hôm nay đã lạnh thấu xương, rét buốt như mùa đông.
Thời tiết mỗi khi các mùa chuyển giao luôn khó chịu như vậy.
5 rưỡi chiều trước ngày diễn ra buổi liên hoan, Thẩm Quyền cho đám học sinh trong câu lạc bộ được nghỉ nguyên một ngày chỉ để ăn uống. Nguyễn Anh Tú để ý thấy hắn thì thầm gì đó với Phan Minh Khuê, ước chừng 5 phút sau thì nó đi ra từ căng tin, xách theo hai cái bao tải đầy bim bim.
“Húuuu!”
“Hét bé thôi. Bình thường nhà trường không cho nghỉ trái phép thế này đâu. Chiếm mất một khoảng sân mà không học gì là bị phạt đấy.”
Đám học sinh biết ý bèn nói bé lại.
Quanh sân trường dựng rất nhiều chậu hoa anh đào, cành hoa khẳng khiu toả ra, khoe những nụ đào xinh xắn. Cánh hoa rơi lả tả, tạo thành một dải ruy băng hồng vòng quanh chậu cây. Kê ghế xong thành 4 hàng dọc, Thẩm Quyền để bọn họ tự quản còn mình thì về văn phòng gần đó giải quyết nốt điểm số và sổ sách học kì mới.
Chập tối, ánh đèn vàng phủ lên mặt sân lạnh lẽo.
“Dạo này chị ngủ không ngon sao?”
Phan Minh Khuê bỗng nghiêng đầu, hỏi cô gái bên cạnh. Dạo gần đây, sắc mặt của Lê Ngọc Linh rất tệ, quầng thâm hiện lên thấy rõ trên khuôn mặt cô. Mỗi lần ngồi xuống, Lê Ngọc Linh lại xoã tóc nhằm che khuất khuôn mặt mình, co người lại một chỗ, chẳng có vẻ gì là giống người con gái năng động trong ngày hội ngôn ngữ cả. Lọn tóc đen nhánh phủ lên khuôn mặt cô, dường như Lê Ngọc Linh là người ưa sạch sẽ, lúc nào trên người cũng toả ra hương hoa nhàn nhạt như thể cô vừa mới tắm xong vậy.
Lê Ngọc Linh hơi tránh né, khách khí đáp:
“Chị không sao, dạo này thức đêm chuẩn bị kịch bản cuối năm nên hơi bận xíu.”
Thấy nó vẫn nhìn mình, cô hơi sốt sắng:
“Trên người chị có mùi gì kì lạ lắm sao?”
“Không có.”
Khuôn mặt nó không để lộ ra cảm xúc gì làm Lê Ngọc Linh chẳng biết nó có nói thật hay không. Cũng may sau câu đó, Phan Minh Khuê không hỏi thêm gì nữa, ngồi ăn bim bim một mình. Trời rất lạnh mà bộ đồng phục thì không thể nào đủ ấm được, chỉ khi tập mới thấy ấm lên còn thường ngày bọn họ phải mặc thêm 2-3 cái áo nữa mới đủ. Trên các lầu vẫn còn sáng đèn, học lâu ngày nó mới biết phía tầng 4 là câu lạc bôn tin học và câu lạc bộ mĩ thuật ở lại muộn, dưới tầng 2 còn có câu lạc bộ kịch và câu lạc bộ nhiếp ảnh, báo chí trên tầng 3.
“Tao nói với mày không biết bao nhiều lần rồi? Người dùng dằng là mày chứ không phải tao!”
“Thế tao nói sai chỗ nào?”
Phần sân bọn họ nằm ngay góc của nhà B và nhà C, trước mặt là phần sân dẫn đến khu vệ sinh và khu rửa tay. 6 giờ tối, tiếng cãi nhau ầm ĩ bỗng vang ra từ bên đó, chắc hẳn là của nhóm học sinh trực nhật. Bởi vì trên các tầng đều không có vòi nước thấp, đám học sinh phải bê chậu rửa chổi xuống tận tầng 1 để lấy nước rồi lại lò mò xách lên, thành ra chuyện còn có người ở lại tầm giờ này là chuyện bình thường.
Nguyễn Anh Tú nhận ra giọng nói của cậu nam sinh ấy, đập đập vai Phan Minh Khuê:
“Ê hình như là thằng Khoa lớp mình đấy, ra xem không?”
“Không xem. Chuyện của nó để nó tự giải quyết.”
Chẳng hiểu vì sao Nguyễn Anh Tú lại cảm giác người kia đã biết tất cả mọi chuyện nên chẳng buồn nhìn nữa bèn chạy ra một mình, lấp ló sau bức tường dãy nhà C. Ít phút sau, có người trong câu lạc bộ đã để ý đến cậu, kéo theo một đám mặc đồng phục Taekwondo nữa đến rình mò chuyện nhà người ta. Phan Minh Khuê và Lê Ngọc Linh ngồi bơ vỡ giữa sân trường cảm thấy cạn lời.
Người nói chuyện đúng là Châu Đăng Khoa lớp cậu. Nguyễn Anh Tú cảm thấy lạ, hôm nay lớp cậu chỉ học có 4 tiết, trực nhật cũng xong từ đời nào rồi mà người này vẫn ở đây, còn đứng đối diện một cô gái. Nữ sinh kia xoã tóc hai bên, khuôn mặt phúng phính đầy tàn nhang, đeo một cặp kính tròn trông rất đáng yêu. Người này không ở trong lớp cậu, cậu không biết đây là ai nhưng cũng ngầm đoán được người này là bạn gái Đăng Khoa. Dù sao chuyện cậu ta tỏ tình với bạn nữ kia giữa hành lang mà còn hét bằng loa đã rất nổi trội rồi.
Mới có 1 học kì mà bao nhiêu đứa đã lao vào vòng tay nhau rồi. Nguyễn Anh Tú nghĩ đến ai đó lại thấy đau lòng.
“Mày xấu tính vãi.”
Châu Đăng Khoa nói bằng giọng khó chịu. Sức chịu đựng của chàng ta có giới hạn, nó vốn là người hào phóng, dễ tính nhưng không phải nó không biết khó chịu.
“Mày bảo tao xấu tính á?” Còn mày thì khác gì? Mày đối xử ai cũng như ai, mày đi ăn riêng với một đứa con gái khác.”
“Mày mù à? Thằng An đứng ngay cạnh. Tao đi một nhóm 3-4 người mà cũng không được luôn?”
“Uầy, gay cấn thế.”
Nguyễn Anh Tú: “…”
Mấy người đang nhìn trộm hay là đang ngồi trong rạp chiếu phim mà bình luận như đúng rồi vậy?
Châu Đăng Khoa đứng quay lưng về phía cậu, chẳng rõ sắc mặt ra sao nhưng Nguyễn Anh Tú thì thấy rõ khuôn mặt chán ghét của cô gái kia. Chắc hẳn hai người họ hẹn nhau dưới này giải quyết dứt điểm cuối cùng cãi nhau ầm ĩ lên, trở thành cột đèn cho một bọn ruồi trắng bu vào hóng hớt. Lưu Trường An là một đứa rất mờ nhạt, nếu không phải vì cậu ngồi cùng bàn với nó thì có khi cậu tưởng nó không tồn tại. Bằng một cách nào đó, Lưu Trường An luôn đứng ở điểm mù của tất cả mọi người, lúc chụp chung với lớp cũng phải đếm mãi vì cảm giác thiếu mất một học sinh mà không tài nào nhận ra đó là ai.
Chuyện này xảy ra khá thường xuyên, cậu cũng không còn cảm thấy lạ nhưng Nguyễn Anh Tú ngạc nhiên ở chỗ Châu Đăng Khoa lại “nhìn thấy” cậu ta. Lớp học như một xã hội thu nhỏ, người hướng nội người hướng ngoại. Nếu so sánh thì phải nói Lê Văn Long với Châu Đăng Khoa luôn là đầu tàu, năng lượng đầy mình, rất được lòng mọi người. Cậu và Phan Minh Khuê ở giữa, Lưu Trường An lọt thỏm phía dưới, ít nói và mờ nhạt như người vô hình.
“Đấy không phải lần duy nhất mày đi riêng, bao nhiêu lần mày đi với con kia rồi.”
“Tao chưa bao giờ đi riêng với nó, tao luôn đi thành nhóm 3 người.”
Tội nghiệp bạn Trường An quá…
“Cả khối đều biết mày như thế nào, tao không nghĩ tao là người cuối cùng biết.”
“Đừng nghĩ tao không biết mày là người loan tin, tao thích mày chứ tao không bị ngu. Hiện tại tao không biết tao còn thích mày được không nữa. Tao dành thời gian cho mày, tao quan tâm tới mày hơn hẳn những người khác còn mày chỉ nghĩ được thế.”
“Bọn trẻ con bây giờ sâu sắc thật đấy.”
Nguyễn Anh Tú thật sự rất muốn bịt miệng ông anh khoá trên đang đè cằm lên đầu cậu để hóng biến. Châu Đăng Khoa có thể hào phóng và thoải mái nhưng đôi lúc nó rất nóng tính, cậu chưa muốn nhận được thư thách đấu hoặc gặp mặt thân thiện trước cổng trường.
Hai người họ càng cãi càng hăng, cũng may chẳng ai quá khích mà động tay động chân. Châu Đăng Khoa vẫn còn lí trí, nó sẽ không để bản thân gây ra lỗi lầm. Đám nhìn trộm thậm chí còn không thèm trốn nữa mà ngồi xổm ngay trước bức tường nhà C, trố mắt lên nhìn. Tận tới khi Phan Minh Khuê ăn xong gói bim bim, Thẩm Quyền mới quay lại.
“Các anh các chị làm trò gì thế!”
Châu Đăng Khoa giật mình ngoảnh đầu lại, vừa hay chạm mắt Nguyễn Anh Tú. Nó thoáng nhíu mày nhưng trên hết có giáo viên ở đây, nó chẳng còn tâm trí gì để tâm đến đám áo trắng đằng sau nữa. Câu này là nói với học sinh trong câu lạc bộ, không ngờ sau khi đám nhóc này tản ra xong lại xuất hiện một cặp đôi trẻ.
“Lớp nào đây? Tại sao trực nhật xong vẫn chưa về nhà.”
Tất nhiên hắn biết thằng nhóc này lớp Tạ Hưng, trí nhớ hắn rất tốt, hỏi cho có lệ thôi.
“Bọn em giặt nốt cái giẻ lau bảng rồi đi về ngay ạ.”
Châu Đăng Khoá bịa như thật, trả lời vô cùng chân thành.
“Tôi nghe thấy tiếng cãi nhau. Có gì hãy nói với giáo viên hoặc tự giải quyết, trong quy định có ghi không được gây mất trật tự nơi công cộng, hai anh chị nên về lớp ngay lập tức.”
Nguyễn Anh Tú đứng nấp sau lưng hắn nên không nghe rõ Thẩm Quyền nói gì. Bỗng cậu thấy Châu Đăng Khoa nắm tay cô gái kia, khuôn mặt cứng như tượng, đi một vòng sân trường rồi trở về chỗ cũ.
Nguyễn Anh Tú: “…”
Trò này cũng áp dụng được luôn?
Trong lúc lượn một vòng, Châu Đăng Khoa đã thấy cậu và Phan Minh Khuê. Nó cười nhạt một cái, quay người lên lớp, chẳng biết là có ý gì.
Bị ghim thật rồi…