Thẩm Quyền quấn một đoạn dây vải màu vàng quanh eo cậu rồi mới lấy đai lưng quấn thêm bên ngoài, thắt ở trước bụng. Yukata có kiểu dáng gần như tương tự với Kimono nhưng không có quá nhiều phụ kiện đi kèm như Kimono, thoáng mát bởi chất vải cotton đặc trưng.
Tạ Hưng đeo mặt nạ, ra khỏi nhà vệ sinh, không ai nhận ra cậu.
Bàn tay thô ráp chạm lên eo người kia, da thịt nóng hầm hập tiếp xúc với nhau. Không cần nhìn cũng biết, khuôn mặt Tạ Hưng đã đỏ như quả gấc. Da mặt người này rất mỏng. Thẩm Quyền nghĩ vậy, cười nhẹ trong vô thức.
Trước trại tiếng Hàn, Triêu Thị Kim cũng mặc Hanbok, đứng chụp ảnh cùng Triêu Thiên Chương. Ban đầu cậu không để ý nhưng đến lúc hai người này đứng cạnh nhau mới thấy Triêu Thiên Chương có nét giống Triêu Thị Kim.
Gen nhà họ Triêu danh giá rất tốt, từ trước tới giờ vẫn vậy. Người nhà họ Triêu đều mang một nét đẹp cổ điển, mạnh mẽ.
Các trại bán đồ ăn vẫn chưa bao giờ ngớt tiếng người. Quanh trại Pháp, người người đổ xô tới mua bánh ngọt. Ở trại Pháp có một dịch vụ đặc biệt đó là trải nghiệm kính thực tế ảo. Số tiền bỏ ra tính theo phút, cứ 10 phút phải trả tiền một lần. Bên trại Việt bán đồ lưu niệm, bánh rán truyền thống, xoài lắc, đủ mọi thứ quà vặt.
Thẩm Quyền đưa cậu tới trại Pháp. Có vài người vẫn mặc nguyên yukata cùng hanbok trên người, có người tự mang kimono ở nhà đi, lại có người mặc áo Nhật Bình truyền thống, tất cả hoà vào nhau, tạo nên ngày hội ngôn ngữ.
“Em chào thầy! Thầy mua bánh không ạ?”
Người vừa nói là Lê Ngọc Linh, cũng chính là cô học trò cưng của hiệu trưởng. Những trại viên khác không ai ra giúp cô mà ngồi bên trong bấm điện thoại, để Lê Ngọc Linh đứng ngoài một mình. Thẩm Quyền cụp mắt, giả vờ như chưa thấy gì.
Nghĩ tới học sinh cưng ai ủng nghĩ tới sự thiên vị. Thẩm Quyền biết Triêu Thị Kim không phải loại người đó nhưng hắn cũng chẳng biết làm gì hơn.
“Sắp tới trưa rồi, các cô cậu định ăn trưa bằng thứ này sao?”
“Không ạ, đến trưa bọn em sẽ gọi cơm về ăn trên lớp.”
Thẩm Quyền gật đầu, cười với cô gái. Hai người họ đứng ngó nghiêng một hồi mới mua xong. Trên tay cậu cầm một cốc socola nama, bên trong là những cục nhỏ hình trái tim, một nửa có vị cacao, một nửa là vị matcha.
“Cho tôi một miếng đi.”
Tạ Hưng đưa cốc cho hắn.
Thẩm Quyền muốn cậu bón cho cơ. Nếu Tạ Hưng đọc được suy nghĩ hắn sẽ cho hắn cả cốc rồi chạy mất.
Nghĩ vậy, Thẩm Quyền lấy tăm chọc một miếng socola nâu bóng hình trái tim, bỏ vào miệng. Ăn được một miếng, hắn trả cốc lại cho cậu. Tạ Hưng cũng gắp một miếng, Thẩm Quyền bỗng nắm cổ tay cậu, đưa miếng socola vị trà xanh vào miệng mình.
Tiếng ồn xung quanh áp đi tiếng tim đập thình thịch.
Tạ Hưng cảm thấy não cậu vừa văng ra ngoài.
“Sao vậy?” Thẩm Quyền hỏi rất hồn nhiên.
Cậu há miệng.
Hình như Tạ Hưng chưa nói với hắn mình là gay. Vậy mà mấy ngày qua, Tạ Hưng tưởng Thẩm Quyền biết rồi.
Mấy hành động kiểu này thời còn đi học bọn con trai rất hay làm.
Trong đầu Tạ Hưng lúc nào cũng nghĩ Thẩm Quyền chỉ đùa thôi. May thay, chiếc mặt nạ đã che mất biểu cảm trên khuôn mặt cậu, khiến Thẩm Quyền không biết cậu đang thoải mái hay khó chịu.
Thực chất, Thẩm Quyền biết Tạ Hưng có tình cảm với người cùng giới, chỉ là hắn đang chờ người kia tự nói ra thôi.
Thẩm Quyền hiểu Tạ Hưng, đúng hơn là tất cả mọi người hơn cả chính người thân của người đó. Nhưng có những chuyện không nên xen vào là tốt nhất.
Phía trại Đức vẫn còn nướng xúc xích, khói trắng bốc thàng cột, hoà với nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập và mùi người. Bàn nướng màu đen, bên trên là mấy cây xúc xích đã cháy một góc. Mỡ nóng chạy dọc theo mặt cây, rơi xuống cái bệ đỡ phía dưới. Bên cạnh cái bàn nướng còn có một cái loa mở nhạc inh ỏi.
“Cậu biết bài này không? Hình như tên là “Sao trời” của ca sĩ Phú Trinh gì gì đó…”
“Em không biết.” Tạ Hưng lắc đầu.
“Hình như tôi nghe phong phanh đâu đó tháng sau ca sĩ đó sẽ quay MV mới ở trường mình, hình như cậu ta còn là cựu học sinh. Mọi người đều hào hứng lắm.”
“Anh thích nghe thể loại nhạc trẻ?”
“Tôi nghe tất cả các loại nhạc miễn là nó hay.”
Nói xong câu này, hai người họ rơi vào im lặng. Tạ Hưng cảm thấy sau câu hỏi của mình, chủ đề chung của hai người họ đã kết thúc.
Vẫn luôn vô vị như vậy.
“Trưa nay tôi ăn cùng lớp cậu nhé.” Thẩm Quyền cười “còn nữa, tôi không để ý đâu.”
Không để ý cách cậu nói chuyện ra sao đâu.
Điểm xấu của Tạ Hưng chính là nghĩ nhiều, cứ như các bà vậy. Chỉ một câu lỡ lời cũng có thể khiến cậu ôm hết vào lòng, nghĩ ngợi triền miên. Nếu hắn không nói ra, người kia sẽ tự làm hại mình bằng cách dằn vặt bản thân. Câu nói kia mới là mức độ nhẹ nhất.
Gần trưa, Tạ Hưng thay bộ Yukata, tháo chiếc mặt nạ trên mặt ra rồi đi cùng hắn lên tầng 3. Trong lớp đã có khoảng chục học sinh quây thành một nhóm, ngồi bấm điện thoại. Thấy hai người họ lên, đám học sinh tản ra nhưng vẫn bàn tán to nhỏ.
11 rưỡi trưa, mặt trời đã lên quá đỉnh đầu. Nắng vàng rọi vào khung cửa kính, phủ một lớp vải vàng ruộm lên mặt bàn đã sứt mẻ từ bao giờ. Tầm giờ này, các học sinh đều đã tập trung đầy đủ, ngồi kín lớp học.
Tạ Hưng gọi suất ăn từ quán cơm hộp bên kia đường, để cán bộ lớp chia cho mọi người.
Hồi cấp 3, Thẩm Quyền không thi vào trường điểm của quận mà thi vào một trường của tỉnh, lúc bắt đầu thực tập, hắn chỉ thấy nhớ cảm giác không phải lo ăn lo nghĩ cho cuộc sống từng ngày, ngâm mình dưới ánh nắng vàng chói chang và giọt mồ hôi chảy dọc theo trán mỗi khi quả bóng vào rổ.
Đến bây giờ thỉnh thoảng hắn vẫn nhớ về những năm tháng ấy.
Nhưng trong kí ức của Tạ Hưng, trung học phổ thông Nguyễn Trạch Hồng không phải một đoạn kí ức sẽ phai nhạt theo thời gian như những năm tháng cấp 3 của hắn.
17 tuổi là quãng thời gian đẹp đẽ nhất cuộc đời cậu, cũng là quãng thời gian khủng khiếp nhất. Sau khi vào miền Nam, Tạ Hưng rất nhớ nơi này nhưng đồng thời cũng muốn quên nó đi.
Những năm tháng trẻ đẹp nhất phản chiếu lại qua tấm áo đồng phục thể dục xanh, trên mặt bàn đầy vết bút bi viết phao. Đám học trò quây thành một nhóm, ăn trưa cùng nhau.
Trường học là ngôi nhà thứ hai, Tạ Hưng đã bỏ nhà đi mất.
Khuôn mặt bỗng lộ vẻ trống rỗng.
“Sao thế?”
Tạ Hưng lắc đầu.
“Em không sao.”
Thẩm Quyền không nói gì.
“Không sao” là hai từ vô nghĩa nhất với những người nhạy cảm.
Bên ngoài, dây leo che lấp một phần tầm nhìn. Chỉ thấy lấp ló sau tán lá xanh mơn mởn ấy là trùm bóng bay đủ mọi màu sắc, những dải ruy băng đỏ rực vắt ngang trời, tiếng chim hót líu lo sau tán cây xoài. Từ sân trường vọng lên tiếng hô chào hàng, tiếng gọi khách, tiếng những học sinh mang trên mình chiếc áo phông đặt trưng, miệng nói không ngừng, trên tay cầm giỏ hàng nhỏ. Mây trắng tựa bông, đi tới đâu, cái bóng khổng lồ của nó lại che lấp tia sáng rực rỡ chiếu lên mái hiên của các trại.
Bên dãy nhà D, nhóm học sinh với chiếc áo Hanten xanh thẫm trên người tụ tập thành một nhóm, là đại diện cho tiết mục văn nghệ của tại tiếng Nhật. Từ bàn giáo viên không thể nhìn thấy điệu nhảy mà nhóm nọ đang tập luyện nhưng từ cửa sổ phía góc trái thì có. Nguyễn Anh Tú mở cửa sổ, vừa ăn vừa ngoái đầu ra ngoài, không quên chừa chỗ cho cô công chúa lùn bên cạnh.
Ăn xong, hai người họ xuống lầu, chuẩn bị cho các tiết mục văn nghệ buổi chiều.
————
Nữa tháng sau, toán trường bắt đầu bước vào kì thi giữa kì, Tạ Hưng cũng bận tối tăm mặt mũi. Công việc chất thành đống, trong khi học sinh làm bài kiểm tra xong xuôi và được nghỉ học ở nhà thì giáo view bắt buộc phải đến trường chấm mà không được mang bài về nhà.
Đáng nhẽ ra tầm giờ này, học sinh không có nhiều, chỉ lác đác vài ba người trên hành lang thì hôm nay lại đông hơn hẳn. Người người nán lại hành lang, chờ tới ngày người đó xuất hiện.
Có một ca sĩ sẽ tới trường quay MV.
Thẩm Quyền là tên hóng chuyện số một, không phải fan cũng đua theo đòi ở lại xem. Nếu không phải vì bố hắn đột nhiên bị ngã ngoài vườn phải nhập viện, hắn đã hoà vào đám fan trẻ tuổi của cậu ca sĩ mà hắn còn chẳng nhớ tên.
Nhận được tin đó, Thẩm Quyền quên cả ăn trưa mà tới bệnh viện.
Đó là một trong số hiếm những ngày mà hắn không ăn trưa cùng Tạ Hưng.
Giữa tháng 10, khí lạnh từ phương Bắc tràn về. Cành cây khẳng khiu nghiêng người, dùng sức lực cuối cùng của mình để tạo ra cái bóng, che mát một góc sân. Thời tiết chưa chuyển lạnh hoàn toàn, ánh mặt trời nọ vẫn chói lắm, gay gắt như nắng hạ. Dây leo dài phủ từ tầng 4 xuống, che mất khung cảnh phía xa.
Sau giờ học chính khoá, Tạ Hưng vẫn ở lại lớp chấm bài còn nhóm Phan Minh Khuê thì trực nhật phía dưới. Tiếng bút bi loạt xoạt trên trang giấy còn thơm mùi gỗ là âm thanh quen thuộc mà hoài niệm nhất.
“Thầy ơi, có người đến gặp thầy ạ.”
Tạ Hưng dừng bút, theo thói quen ngẩng đầu. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, Tạ Hưng bỗng hoảng sợ. Đồng tử co rút lại, thân thể bỗng run lên.
Trước mặt cậu là một người đàn ông cao lớn, không khỏe mạnh vạm vỡ như Thẩm Quyền nhưng chiều cao lại không thua kém. Khuôn mặt người kia không rõ là đang vui hay buồn, ủ dột mãi. Người nọ mặt một cái áo khoác mỏng quanh người, mái tóc không còn vuốt lên như 8 năm trước mà thả xuống, che lấp lông mày.
Cơn ác mộng đầu tiên trong đời Tạ Hưng, người đó đang ở trước mặt cậu.
“Cậu tới đây làm gì?”
Người đàn ông cắt ngang:
“Cậu không đi du học?”
———————
Hậu trường:
Tạ Hưng: “Cao Phúc Minh”
Thẩm Quyền: “Cao Phú Trinh.”
Tạ Hưng: “Cao Phúc Minh”
Thẩm Quyền: “Cao Phú Trinh.”
Tạ Hưng: “Anh cố tình đấy à…?”
Lời tác giả: Ai cảm thấy đoạn này quen quen thì qua phiên ngoại cuối cùng của Thổ Sen nha (*’∀`*)