Khi cái người đáng sợ kia tắm ra tay còn cầm khăn lau lau tóc thì mới nhìn đồng hồ.
What? Mới đây mà gần 2 tiếng, có nghĩa là con nhỏ cũng quỳ hết 2 tiếng? Chết chết, ngay cả mình đó giờ là chiến binh bất khuất lấy quỳ gối làm kiêu hãnh thì một tiếng cũng muốn rệu rã a, nhất là trong cái tâm thái lo sợ mình sắp bị đòn nữa, tội thay, amen, tiện tay, chỉ là tiện tay a, không có cố ý… lắm.
– Nè, đứng dậy đi!
– Ơ… a…Dạ!- nó mừng quýnh, lom khom lục đục đứng lên.
– Nè, muốn ôm tường luôn rồi hả? Lâu dị??? Qua lẹ coi!
Giọng còn lạnh nhưng ít ra không sặc mùi hỏa khí. Có lẽ có tí hi vọng.
– Có đâu!mà,… chị ơi…
– Sao?
– Chân em… đứng hong được, chị đỡ em đi được hong?
– Có vụ bị phạt mà phải đỡ lên nữa hả, mới biết hah!
Nói thì nói vậy, chứ tay chạm tay rồi. Đặt nó ngồi bên giường rồi chị mới tiếp tục lau tóc, mặc nó ngồi xoa chân liên hồi, đi cất khăn xong bước ra mới khoanh tay quan tâm:
– Mỏi lắm hả?
Nó định theo phản xạ gật đầu, nhưng định hình 3s thì nhận ra có gì đó rất quen thuộc, phải rồi. Oa… không phải chứ?
– Hu… hức, chị, hong lẽ… hức đừng mà!!! – Tự nhiên nó khóc? Không. Câu hỏi này quen quá mà, bữa trước hỏi câu này xong rồi là bị đòn te tua.
– Cái gì nữa? Chưa có làm gì mà?
What? Cái tên này, nãy giờ không khóc, ngta quan tâm hỏi cái khóc là đạo lí gì? Đừng nói nhõng nhẽo mình nha! Xin đi, tui tắm nãy giờ mới bớt giận là may rồi ở đó còn nhõng nhẽo.
– Chị, em quỳ 2 tiếng… hức.. ngoan ngoãn rồi chị còn định đánh… hức…em sao? Lần trước, hức, lần nào chị hỏi câu này xong em cũng ăn cây hết! Hức…tha em đi mà!!!
Ồ, là thế cơ à? Bị mình làm cho có bóng ma tâm lý luôn à? Mình đáng sợ đến thế cơ á?
Tốt thôi!!!
– Ờ, nằm đó đi, chờ chút, nằm sấp nha, ngay ngắn nha!
Con nhỏ khóc sướt mướt, Khánh Chi tỷ đóng cửa bỏ ra ngoài, không ai thấy một nụ cười ma mãnh, trừ bạn tác giả có đôi mắt siêu cấp tinh anh.
Cửa phòng lại mở ra lần nữa.
Trong kia có một cô gái khả ái nằm úp sấp trên giường khóc bù lu bù loa nhưng trong tâm thì dặn mình mạnh mẽ, cắn răng quyết tâm không xin xỏ nữa, bởi vì… có bao giờ xin được cái gì đâu, còn làm ngta cười mình thêm thôi.
Bất quá vẫn khóc huhu chẳng còn hình tượng.
– Để dành nước mắt đi em, cởi cái quần ra coi!
Ai đó ác lắm, để cây thước ngay tầm mắt người ta xong phán một câu nhẹ như mây gió.
– Hả? Cô đánh thì đánh, em có phải con nít đâu mà cởϊ qυầи?
– Cãi nữa trời? Giờ biểu cởi cởi không?
– Không!
– Không cởi tui cởi, phiền phức gì đâu!?
Xoạt một cái, bạn Gia Chi nhận thức được đưa tay ra mà vẫn không đua không kịp tốc độ và cường độ, cái mông mát rượi. Vô cùng xấu hổ.
– Bỏ tay, nằm yên coi!
– Đừng mà, cô ơi chị ơi, làm vậy xấu hổ chết luôn đó, đừng mà, không mà!- vẫn cố chấp níu cái quần kéo lên, 2 tay đẹp cứ giằng co ở trên bờ biển lộ thiên tươi đẹp.
– Để yên, tui nói tui coi chứ tui không có nói đánh. Còn kiểu không nghe lời thì hậu quả tự chịu nha?
– Hoy… ơ? Hả? Ủa? Ơ… aa đauuu!
Lúc nó còn chưa phân tích xong ý nghĩa câu nói thì bị người kia vỗ mông cái chát.
– Bộ ý em là tui dữ dằn lắm hay gì? Tui rãnh rỗi kiếm ra chuyện để hành xác mấy người à? Mấy người ăn không ở không rồi vô cớ bị đánh à?
– Không có không có!- nó vội vàng xua tay, – nhưng mà, chị đánh đau thấy mồ luôn, ai chả sợ…
– Phải hôn? Đau thấy mồ mà mới có tuần không quản là muốn hư nữa rồi thấy không? Đây này, mới bị đòn cái mông lì còn chưa có lành hẳn đây này?!- vừa nói vừa lấy tay kéo dọc theo mấy lằn roi còn hơi ẩn ẩn, đau a.
– Lần này tha em đi, em còn đau mà…
– Nãy giờ có ai nói đánh hả?
– Chứ… chị bắt người ta nằm vầy, còn mang thước lên, để làm gì?
– Cho em biết sợ chứ làm gì, niệm tình nãy giờ quỳ gối gần 2 tiếng nghiêm chỉnh, nãy giờ cũng ngoan, cái mông còn đau nên tha đó chứ! Chứ nãy giờ em mà lì thử coi rồi biết hah!
– Hi, vậy em ngồi dậy nha!
– Không nha, nằm yên đó à!
– Sao chị nói chị tha mà?!
– Thuốc mua về cho nàng nè nàng, để tui thoa, biết đâu ngày mai ngày mốt nàng lại phạm lỗi thì tui lại phải tha cho nàng vì cái mông nát này à?
– Nát hồi nào…- nó lẩm bẩm, nát đâu mà nát, mông con gái người ta trắng mịn như hoa, tròn mọng như quả cà, chỉ là còn mấy vết roi chưa lặn mà thôi, là ai đánh còn chê nát? Đừng có đánh thì nó đâu có nát.
– Ráng quậy đi rồi cũng nát hà em! Mà lần này biết lỗi gì chưa đó, nói nghe?
– Dạ, là… * kể ra*
– Ờ, chậc, tội lớn phết, tha thì có dễ quá không ta!
– Quân tử không được nuốt lời!
– Tôi là quân tử à? Umh, nhưng mà tôi chỉ nói tha đánh thôi à nha, nghe đây, trước tối mai viết cho tôi bản kiểm điểm, thật thành khẩn vào, – ngẫm nghĩ, – à, viết thành bài thơ nha.
– Hả?
– Hả gì? Còn nữa, lần này tha, nhưng cái thói bừa bộn với ghiền truyện kiểu này hay đối phó như này là gặp đâu đánh đó nha, mà khoan nữa, nhớ cho rõ, kể từ giờ, tôi mà đánh là phải như vầy nha! – nói, chỉ tay vào cái mông lộ thiên, hàm ý rất rõ ràng.
– Cái này, có hơi quá đáng không? Em là thanh niên đó cô!
– Không có quá đáng đâu nàng hah! ( quá đáng cái gì chứ? Tui làm giảng viên rồi đây nè em, mà còn… hic… đau thương xin đừng nhắc!)
Còn không muốn, thì đánh gấp đôi, ngay bây giờ không tha nữa, sao?
– Hoy… – nó gục mặt, dù sao cũng khó mà chịu được.
– Ồhhh?- với tay lấy cây thước.
– Em nghe, em nghe!
– Ngoan!
– —
Sau đó:
– Cho nè!
– Gì dạ chị? Ô… woa!
– Thích hôn?
– Thích thích thích, đã quá đi!
– Coi nè, tui cũng có một cái y chang nè, là một cặp đó nhe, giữ cho kĩ cho tui à! – cười, đưa cái đth của mình lên huơ huơ.
– Ồ, nói như chị ai xài iP.X cũng là cặp của nhau hả? Mới biết! Hihi
Ai đó bặm môi, giơ bàn tay đẹp ra:
– Gia Chi, em nghĩ bộ móng thần thánh của tui mà nó bấu vào cái mông nát của em thì nó thành dạng gì?
– No, em sai rồi!!!
– Ngoan!
– Aaaa
– Nhưng muộn rồi cưng!
– —–
Ahi, cũng hơi ngọt ngọt hah!.
À mà, t mới bay về cái chap có SM của Kỳ tỷ với Thanh Tú edit lại á, tại hồi viết chap đó tui nghĩ nó cũng hay mà, sao ít người đọc quá dạ ta! Đọc đi mà, chap đó hay mờ! Với mấy cái chap về chuyện tình đau buồn của Chi tỷ nữa, tui bỏ tâm viết đó. Thương tui đi!
Ài, bữa nào rãnh edit lại truyện tí mới được.