Hàng vạn năm về trước tại Cửu Trùng Thiên, chuyện tình của Thiên Đế và tướng quân Huyền Long khiến cho chúng thần ngưỡng mộ.
Ngày hôm đó thần ma đại chiến, hai tộc giao chiến với nhau tại Thần Nam Lĩnh, hỏa nghiệp cuồn cuộn khắp nơi, bầu trời cũng nhuốm màu đỏ của máu. Tướng quân Huyền Long đem theo thiên binh thiên tướng để đánh đuổi ma tộc, cuối cùng lại khiến bản thân trọng thương. Sau khi nghe tin, Thiên Đế lập tức đến bên cạnh y, ôm y trong vòng tay của mình. Huyền Long nhìn Thiên Đế mỉm cười một cách yếu ớt: “Đừng khóc, ta đâu có hóa thành tro bụi, đợi ta tiến vào vòng luân hồi, người đến tìm ta là được.”
Thiên Đế khóc như một đứa trẻ không tìm thấy mẹ, giúp y lau đi giọt máu đang chảy ra từ bên khóe miệng: “Tứ Hải Bát Hoang rộng lớn như vậy, làm sao ta có thể tìm thấy ngươi đây… Ta không cho phép ngươi chết, ngươi chết rồi bỏ lại ta một mình, làm sao ta có thể chịu được đây.”
“A Diên ngoan, nghe lời.” Huyền Long cố gắng giơ đôi tay nhuốm đầy máu của mình để chạm vào gương mặt tuyệt sắc của Thiên Đế, muốn giúp hắn lau nước mắt, nhưng lại sợ làm bẩn gương mặt xinh đẹp của hắn, liền thu tay lại. “Người có nhìn thấy vết thương trên mặt ta không? Dấu vết của hỏa nghiệp sẽ được khắc vào linh hồn, luân hồi chuyển thế đều mang theo mình… Lần tới gặp lại, người chỉ cần nhìn qua liền có thể nhận ra ta rồi..”
Gương mặt ưu tú của Huyền Long vấy đầy máu tươi, khiến người ta không thể nhìn ra được rốt cuộc y đang bày ra vẻ mặt như thế nào. Gương mặt bên phải bị lửa đốt của y đã sưng phồng lên, đến cả mái tóc đen nhánh của y cũng giống như cỏ khô, mất đi vẻ bóng mượt ban đầu. Vết đâm trước ngực lại không ngừng rướm máu, nhuộm đỏ cả một góc chiến bào.
“Ta không muốn, ta không muốn kiếp sau, ta muốn ngươi mãi mãi bên cạnh ta…” Thiên Đế đau khổ ôm chặt lấy người con trai trong tay mình, bay thẳng đến Cửu Trùng Thiên. “Bây giờ ta đưa ngươi đi tìm tiên y, nhất định sẽ có cách…”
“Nhất định sẽ có cách mà…”
Ý thức của Huyền Long dần trở nên mơ hồ, đôi mắt màu xanh biếc của y chậm rãi khép lại, y cứ ngỡ rằng trời đã bắt đầu mưa, nhưng một lúc sau mới phát hiện, hóa ra là nước mắt của người mình yêu.
“Vô dụng thôi…”
“A Diên…vô dụng thôi…”
Thiên Đế bay rất nhanh, Huyền Long được Thiên Đế ôm trong vòng tay, y cảm thấy rất yên bình, yên bình đến mức y muốn ngủ thiếp đi.
“A Diên, người nói chuyện với ta có được không?…” Huyền Long dần dần nhắm mắt, nhẹ mỉm cười. “Người mà không để ý đến ta…ta sẽ ngủ quên mất…”
Thiên Đế gượng cười rồi nghẹn ngào nói: “Được, đợi ngươi khỏe rồi, ta mỗi ngày đều sẽ nói chuyện với ngươi, sẽ không để ngươi đi đâu cả, ta không muốn ngươi làm tướng quân nữa, ta muốn ngươi làm Thiên Hậu của ta.”
Giọng nói của Huyền Long ngày càng yếu ớt, nhưng vẫn không quên nở nụ cười: “A Diên ngốc, ta tình nguyện làm tướng quân của người.”
“Ta nguyện vì người vào sinh ra tử…bảo vệ người một đời bình an.”
Vẫn còn chưa đến được Cửu Trùng Thiên, nam nhân trong vòng tay của Thiên Đế vậy mà đã trút hơi thở cuối cùng.
“Là ta bảo vệ ngươi mới đúng…là ta bảo vệ ngươi mới đúng…” Đôi mắt màu hoa anh đào của Thiên Đế dần dần mất đi cảm xúc, gương mặt đờ ra nhìn nam nhân trong tay mình rồi lẩm bẩm: “A Bạc… A Bạc, ngươi nhìn ta đi.”
“Ngươi đừng ngủ… ta cầu xin ngươi, đừng ngủ, ngươi nhìn ta đi…có được không…?”
“A Bạc…”
“Không phải ngươi nói muốn đi ngắm biển ở Bát Hoang sao? Bây giờ ngươi mở mắt ra, ta sẽ đưa ngươi đi, có được không…?”
Đương nhiên là vẫn không có ai đáp lại lời của hắn.
Thiên Đế cảm thấy Huyền Long đang đùa với mình, làm sao y có thể chết được chứ, y không thể chết được…chắc chắn không phải là sự thật.
“Hàn Bạc, nếu như ngươi không tỉnh lại, ta sẽ cưới người khác làm Thiên Hậu, sẽ không cần ngươi nữa.” Vẻ mặt Thiên Đế trở nên nghiêm túc, dường như muốn dọa Huyền Long.
Nhưng nam nhân trong vòng tay của hắn vẫn không có chút phản ứng nào.
Thiên Đế vậy mà lại sợ rồi, càng lo lắng y hiểu lầm hắn, liền ghé vào tai y hôn nhẹ: “Vừa nãy ta gạt ngươi đó… Ta sẽ không cưới người khác đâu, ta chỉ cần ngươi…”
“A Bạc, ngươi chờ ta…ta sẽ không để ngươi chờ quá lâu đâu.”
“Đợi ta tìm được ngươi rồi, ta sẽ đưa ngươi đi ngắm biển ở Bát Hoang, làm tất cả những gì ngươi thích.”
“Có được không…?”
Ba ngày sau, Thiên Đế thoái vị, gạch tên khỏi thần tịch*, bước vào luân hồi, nguyện nếm trải những đau khổ của nhân gian.
Thiên Đế mất cả vạn năm, cuối cùng mới có được cơ hội gặp lại Huyền Long tại trần thế, thế nhưng hắn lại yêu nhầm người, tự tay đẩy A Bạc của mình xuống địa ngục.
*Thần tịch: Thần Tịch là Sổ Bộ ghi chép thông tin như là tên gọi, pháp danh, pháp hiệu, phẩm vị, nơi cư ngụ, lãnh vực hoạt động, thệ nguyện thiện hành, lịch sử công nghiệp… của các vị Chánh Thần thuộc ba cấp Thần Phẩm, được tất thảy Tam Giới nhìn nhận dựa trên công nghiệp, đạo hạnh của một chân hồn chiếu y Luật Thiên Điều, Bác Ái Công Bình, Nhân Quả tuần hoàn của vũ trụ.