Lục Cẩm Nhiên đứng nhìn bản thân trước gương rồi nhoẻn miệng khẽ cười.
Là sinh viên vừa tốt nghiệp, cô lại nhận ngay được công việc vừa ý.
Cảm nhận của cô chính là số phận này quá đỗi may mắn.
Cẩm Nhiên của năm 22 tuổi vẫn là một thiếu nữ xuân xanh, xinh đẹp và ngọt ngào.
Tuy mang dáng vóc của một người trưởng thành nhưng tâm hồn và tính cách của cô lại có chút tinh nghịch.
Cô thích chọc ghẹo người khác, làm những trò con bò để xung quanh lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười.
Ngày hôm nay, cái ngày tưởng chừng sẽ vô cùng tuyệt vời, một bước ngoặc thay đổi cuộc đời cô.
Nhưng không, ngày hôm nay sẽ là cái ngày định mệnh của cô, cái ngày cô gặp phải anh, kẻ mãi không đụng trời chung.
Cẩm Nhiên ngắm nhìn bộ dáng xinh đẹp của mình qua gương trong bộ vest công sở.
Càng nhìn lại càng thấy bản thân xinh đẹp.
Phải nói thế nào nhỉ? Cô chính là kiểu người u mê bản thân không lối thoát.
Cũng chính vì quá yêu bản thân mà đến chừng này tuổi cô cũng chưa có một mối tình vắt vai.
Mãi ngắm nhìn bản thân mà cô quên mất việc mình phải tới công ty để nhận việc.
Lúc nhìn đến đồng hồ thì chỉ có nước vắt chân lên cổ mà chạy.
– Mấy giờ rồi nhỉ…aaa…chết mình rồi…chết mình thật rồi…sao lại tới giờ này rồi…
Chạy vội ra khỏi nhà, Cẩm Nhiên như muốn chết dở, khóc dở.
Mãi ngắm nhìn bản thân mà cô quên mất cả thời gian hẹn lịch với cả công ty chủ quản.
Ngày đầu mà không gây được ấn tượng tốt là chết cô rồi.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy bản thân ngu ngốc.
Cả quãng đường đến công ty, cô luôn thầm mắng mình, nếu mất công việc này thì cô biết kiếm đâu ra công việc tốt hơn?
Công ty giải trí YB, nơi đào tạo và sản sinh ra hàng loạt minh tinh đắt giá.
Trụ sở chính nằm ngay trung tâm thành phố, nơi đắt đỏ và đầy mùi tiền.
Những khuôn mặt vàng của YB phải nói là kể không hết, nhưng chắc chắn phải kể đến một đại minh tinh nổi đình, nổi đám cả trong và ngoài nước, kẻ được mệnh danh là nam thần màn ảnh, Trình Nhất Dương.
Trình Nhất Dương mới sáng sớm đã phải nhíu mày mệt mỏi vì lịch trình quá dày đặc.
Là một minh tinh hạng A, Nhất Dương luôn là cái tên được tìm kiếm và gửi gắm của không biết bao nhiêu nhà làm phim và sản xuất âm nhạc.
Khuôn mặt bơ phờ của anh nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ lớn đối diện.
Hiện tại, anh đang phải ngồi ở phòng giám đốc để được bàn giao quản lý mới.
Vậy mà càng ngồi càng không thấy ai tới, nhìn đồng hồ quay mà mắt anh đã hằn lên ý tức giận.
Giám đốc nhìn anh cũng chỉ biết cười trừ bạo biện.
– Nhất Dương, một lát quản lý mới của em sẽ tới! Chắc do kẹt đường chút thôi.
– Ừm, em biết rồi.
Đồng hồ đã trễ hẹn quá một phút, Nhất Dương cau mày đứng dậy bỏ đi mặc phía giám đốc có gọi bao nhiêu đi nữa.
Nhân viên công ty cũng vì thế mà phải chạy theo anh xuống tận đại sảnh.
– Nhất Dương, đợi chút!
– Lịch trình của em không phải trò đùa, bao nhiêu thứ còn phải làm trong ngày hôm nay.
Em không thể vì một nữ quản lý mà bỏ dở được.
Kiếm người khác đi!
– Này…khoan đã!
Chẳng biết từ đâu mà Cẩm Nhiên chạy xông một mạch vào công ty, chạy đến mức quên cả nhìn đường mà đâm phải một thứ gì đó vừa cứng lại vừa chắc.
Ngước đôi mắt trong veo lên nhìn, cô đã bị khuôn mặt của Trình Nhất Dương làm cho tái mặt mà cười trừ.
– Ha, xin lỗi…xin lỗi anh…
Nhất Dương không trả lời nhưng nhân viên công ty đã vội lên tiếng.
Bọn họ thật hết biết phải lựa lời nói như nào với anh nhưng mà trước sau gì cũng nói, quanh đi quẩn lại vẫn là nên nói thẳng, nói nhanh một chút.
– Nhất Dương à, đây là quản lý mới của em.
– Đi theo tôi!
Tưởng Trình Nhất Dương sẽ thẳng tay đuổi cô đi nhưng anh lại lạnh nhạt gọi cô đi theo mình.
Nhân viên kỳ này cũng hú ví vài phần.
Về phía Cẩm Nhiên, cô chưa kịp hiểu chuyện gì đã phải đi theo anh.
Ngồi trên xe, cô không khỏi tò mò nhìn qua con người được mệnh danh là nam thần màn ảnh kia.
Khuôn mặt chữ điền đầy nam tính, ánh mắt sắc lại sâu hút, chóp mũi cao cùng đôi môi mỏng.
Cẩm Nhiên thầm chép miệng cảm thán.
“Khuôn mặt này mà lại của nam giới sao? Anh ta sao có thể xinh đẹp đến như vậy nhỉ?”
– Cô ngắm đủ chưa?
Chất giọng lạnh lùng của Trình Nhất Dương vang lên, Cẩm Nhiên như bị kéo lại thực tại mà ho nhẹ.
Bị bắt gặp như vậy đúng là có chút xấu hồ mà.
– Ngắm…ngắm gì chứ? Nhan sắc của anh quá bình thường.
Nhất Dương không quan tâm đến cô mà nhắm mắt lại dựa người ra sau ghế.
Sự an nhiên này của anh khiến cô lại càng cảm thán về độ đẹp trai.
Nhưng mà anh ta lại lạnh lùng như vậy, Cẩm Nhiên chính là đã giảm đi không ít sự thiện cảm.
Chiếc xe màu đen dừng lại trước một phim trường.
Cẩm Nhiên gật gù bước xuống xe, Nhất Dương cũng nhanh chóng bước xuống theo.
Fan anh tụ tập trước lối đi vào phim trường một cách dày đặc, Nhất Dương nở nụ cười thật tươi tiến lại xoa đầu từng bạn một.
Cái cách anh thể hiện thật khác so với lúc nãy.
– Sao lại tới đây?
– Tụi em nhớ anh đấy ạ!
– Nhớ thế nào đấy?
– Nhớ lắm ạ.
– Thật là, trà sữa này của tôi phải không? Đưa đây.
Nhìn khuôn mặt đanh đá đòi quà của anh khiến các fan bật cười.
Cẩm Nhiên đưa mắt nhìn qua anh bĩu môi.
Rõ ràng anh không phải người thân thiện như thế, Cẩm Nhiên cô vạn lần không muốn tin.
– Anh ta quả là hai mặt mà, hèn gì những cô gái kia cứ chết đừ đừ ra vì mật ngọt.
Cũng muốn đứng sân si về anh lắm nhưng Cẩm Nhiên nhớ ra mình còn cần trao đổi với nhà làm phim vài việc.
Nói xong vài việc với đạo diễn, cô tiến lại cố nở nụ cười thân thiện với các bạn fan.
– Xin lỗi các bạn, nhưng Nhất Dương cần phải vào trong rồi.
– Tạm biệt người yêu ạ!!
Nhất Dương vui vẻ bước vào trong.
Cẩm Nhiên nhìn tay anh hai ba ly trà sữa mà tiến lại mân mê, cười đùa.
– Anh là minh tinh chắc sợ mập lắm ha?
– Làm gì?
– Không lẽ anh keo kiệt với cả quản lý của mình ư? Cho ly trà sữa nhé!
– Không..