Bầu không khí trĩu nặng bởi nỗi tuyệt vọng, bàn tay run run, hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi gò má trắng hồng của người con gái mang trong lòng trái tim vỡ nát.
Hôm nay, Hàn Tố Du đã thông suốt, cô chủ động ký vào đơn ly hôn sau hai năm chịu đựng cuộc sống hôn nhân vô nghĩa.1
Cô thấy mình thật ngu ngốc khi nghĩ rằng hôn nhân sẽ giúp cả hai gắn kết dài lâu, tình cảm sẽ dần vun đắp.
Nhưng cô đã lầm rồi, chồng của cô – chủ tịch Lộ Sở Triệu, anh không yêu cô.
Là tự cô đa tình, tự cô cố chấp để rồi ôm lấy sự thất vọng tràn trề.
Bước chân chậm rãi tiến về phía phòng làm việc, tiếng gõ cửa vang lên “cốc, cốc, cốc,…”.
Bên trong, giọng nói lạnh lùng thấu tim gan truyền đến tay cô, giây phút này, thật sự quá đau lòng.
Dường như người bên trong đã biết Tố Du đang đứng ở ngoài nên thằng thừng cất lời:
– Vào đi.
Cô lấy hết can đảm bước vào, một mạch bước thẳng về phía bàn làm việc của Sở Triệu.
Đối diện với người chồng hờ hững, vô tâm mà cô đã đem lòng yêu suốt nhiều năm qua, Tố Du chỉ biết gắng gượng nuốt ngược nước mắt vào trong.
Đặt đơn ly hôn lên bàn, ngay trước mắt anh, Tố Du lấy hết dũng khí để dứt khoát đối mặt với sự chia ly:
– Em đã ký rồi, từ hôm nay em sẽ rời khỏi đây.
Trong khi cô đang đau lòng đến thở cũng thấy khó khăn, ánh mắt sầu bi yếu đuối thì Lộ Sở Triệu lại trưng ra vẻ mặt chẳng chút cảm xúc.
Vợ đột ngột đòi ly hôn, còn bảo sẽ dọn ra khỏi nhà, nhưng trông anh chẳng có chút gì là tiếc nuối, lưu luyến, tất thẩy cảm xúc trên gương mặt tuấn tú kia chỉ bằng một từ “vô cảm”.1
– Tùy em.
Chỉ bỏ lại hai chữ “Tùy em” cũng đủ khiến trái tim cô thêm phần vỡ vụng.
Tố Du không nói thêm lời nào, cô lẳng lặng quay lưng rời đi.
Trở về phòng thu dọn đồ đạc, bất giác cô không kiềm nén thêm được nữa, hai tay ôm mặt khóc nức nở.
Cô đã yêu anh hơn mười năm qua, một khoảng thời gian rất dài.
Sở Triệu và Tố Du là bạn học cùng lớp thời cấp ba, cô đã thầm thích anh từ năm mười sáu tuổi.
Thời còn đi học, Tố Du là hoa khôi của trường, ấy vậy mà cô lại ba lần hạ mình tỏ tình Lộ Sở Triệu, tuy nhiên lần nào anh cũng thẳng thừng từ chối.
Suốt bốn năm đại học, Sở Triệu đã quen biết và yêu Bối Trúc Kiều, nhưng sau cùng anh và cô ấy phải rời xa nhau.
Người chủ động nói chia tay là Bối Trúc Kiều, cô ấy bảo rằng phải sang Anh phát triển sự nghiệp người mẫu và không muốn yêu xa.1
Dù đã chia tay nhưng Sở Triệu vẫn nhớ thương hình bóng cũ.
Hai năm sau khi anh rời xa Bối Trúc Kiều, cô đã đến bên anh, tha thiết muốn được ở cạnh anh, dù là người thay thế.
Mẹ của Sở Triệu – Lộ phu nhân muốn anh lấy vợ và sinh con nên liên tục hối thúc.
Sau cùng, anh đồng ý kết hôn với cô bởi lý do chua xót “Nếu không phải cô ấy thì cưới ai cũng vậy”.
Cô ngây ngô và mù quáng nghĩ rằng tình cảm có thể dần dần vun đắp sau khi kết hôn, nhưng cô đã lầm rồi.
Hai năm cưới nhau, anh lại hơn một năm sống ở Pháp với lý do công việc, công ty bên nước ngoài cần anh sang điều hành.
Và rồi hơn một năm trôi qua, cô luôn là người chủ động gọi điện, nhắn tin hỏi han anh chứ anh chưa từng làm điều tương tự.
Sở Triệu vừa trở về nước được sáu tháng, ở chung nhà nhưng vợ chồng lạnh nhạt thấu tâm can.
Đêm động phòng đến lúc ly hôn anh cũng chưa từng động vào cô.
Mẹ anh lại hối thúc cô sinh con vì muốn có cháu ẵm bồng.
Nhưng cả hai dù kết hôn đã hai năm vẫn không có trái ngọt, do vậy mỗi lần gặp cô, bà ấy luôn tỏ thái độ cau có, gắt gỏng.
Thậm chí mắng nhiếc cô bằng những lời nặng nề như:
“Cô đúng là cây độc không trái, gái độc không con”.
“Chỉ mỗi việc đẻ con cô cũng không làm được”.
“Chi bằng để Sở Triệu lấy vợ khác…”.1
Ngoài ra, vì mối quan hệ trước đây của Lộ phu nhân và Bối Trúc Kiều rất tốt nên khi anh đồng ý cưới cô, bà ấy lại cho rằng cô chính là tiểu tam phá hoại hạnh phúc của anh và cô ấy.
Đổ lên đầu cô tội danh trà xanh cướp mất chồng sắp cưới của Bối Trúc Kiều.
Không được chồng yêu thương, mẹ chồng cũng chẳng ưa gì cô, Hàn Tố Du nào còn gì để lưu luyến.
Hôm nay, cô chính thức ly hôn!
– ———————————–
Tiếng sấm chớp “đùng đùng” vang lên, những tia sét lóe sáng xé toạc bầu trời đêm tối đen u ám.
Trong căn phòng, cô gái nằm trên giường giật mình tỉnh giấc.
Cô ngồi bật dậy, người ướt đẫm mồ hôi dù phòng đang bật điều hòa.
Chẳng phải tiếng sét vô tình đánh rầm rầm bên ngoài khiến cô bừng tỉnh, mà vì giấc mơ đau lòng ám ảnh vừa xảy ra.
Dù đã ly hôn hơn hai năm qua, nhưng những hình ảnh trong ngày cô cầm lá đơn ly hôn đứng trước mặt anh, ánh mắt vô cảm, lời nói sắt đá của Sở Triệu như con dao cùn khứa vào tim cô, càng khứa lại càng đau, nỗi đau dai dẳng như một vết sẹo in hằng theo năm tháng mà thời gian chẳng thể xóa nhòa.
Trong chớp nhoáng vô thức, cô ôm lấy hai chân, sự yếu đuối bộc phát, hai hàng nước mắt ướt đẫm bờ mi, tất cả chỉ vì…Lộ Sở Triệu..