Anh đứng lên nhìn họ
– “Chỉ với mấy người mà đòi đấu với tôi sao? Vậy hôm nay giải quyết luôn đi.” Lãnh Phong Thần nói.
Một người cầm một con dao năm mươi cen – ti – mét bóng loáng chạy về phía cô:”A…”
Anh chạy đến nâng chân đá vào bụng hắn ta, rồi bẻ cổ tay của hắn, con dao rớt xuống đất tạo nên tiếng động nhức tai.
Anh đấm mạnh vào mặt hắn ta, tiếp theo anh đá mạnh vào bụng lần nữa.
Tên đó lui ra sau, té xuống đất.
Mấy người thấy vậy liền tập trung lao về phía cô.
Hàm Nhi nhìn anh, nói:”Cẩn thận.”
Chết tiệt sao bọn chúng không nhắm vào mình mà lại đi nhắm vào Hàm Nhi.
Anh nhìn cô rồi quay sang bọn chúng.
Hai tên tiến lên đá vào người anh, anh lùi ra phía sau một lát rồi đứng vững lại, anh gồng mình nắm lấy cổ tay hai người kia.
“Rắc” Tiếng xương của chúng kêu lên.
Anh một chân đá vào một tên kia, hắn lùi ra sau.
Một người cầm đầu rút cây súng ngắn ra, sau đó thuộc hạ của anh ta cũng rút theo.
– “Mày nhanh quá, thân thủ tốt nhưng cũng không thể bằng súng của tao.”
Lãnh Phong Thần đẩy Hàm Nhi ra sau:”Trốn cho kĩ, đừng để bọn chúng tóm được cô.”
Hàm Nhi lo lắng nhìn anh:”Anh có thể đánh hết bọn chúng sao?”
Anh nhìn cô rồi rút cây súng phía sau lưng mình ra:”Cho các người vài phút nữa để ngắm nhìn mặt trời lâu hơn.”
Nói rồi anh bóp cò “Đoàng”.
Viên đạn găm thẳng vào giữa trán của một tên thuộc hạ.
“Đoàng” Tên cầm đầu bắn vào anh.
Lãnh Phong Thần né người sang bên trái bắn vào một tên khác.
Không hổ rảnh người đứng đầu một quân đội lớn mạnh rất là nhạy bén
“Đoàng” Một viên đạn bay đến tên kia, nhưng tên kia cũng né được viên đạn.
Một tên chạy đến đá vào chân anh, Lãnh Phong Thần lạnh lùng nhìn hắn.
Anh húc cù trỏ vào bụng hắn, cây súng của hắn rớt xuống đất.
Anh nhắm ngay người hắn ta.
“Đoàng”.
Sau một lúc đánh đấu kịch liệt, bên kia tổn thất cũng khá nhiều, chỉ còn lại ba tên.
Nhưng sức anh cũng đã kiệt.
Tên cầm đầu đá mạnh vào lưng anh, nhất thời anh quỳ rạp xuống đất, Hàm Nhi lo lắng không thôi.
Không còn cách nào khác cô đành phải gọi cho sở cảnh sát.
Lãnh Phong Thần chống hai tay rồi đứng lên, anh chỉa súng vào một tên thuộc hạ.
Tay bóp cò…
Im lặng…
Anh nhìn vào ống súng, cau mày.
Chết tiệt, súng hết đạn rồi.
– “Haha, Lãnh Phong Thần, đúng là trời giúp bọn tao rồi.” Tên đại ca nói.
Lãnh Phong Thần vứt cây súng sang một bên, anh quay người đá vào tên đại ca.
– “Phụt”.
Hắn phun ra một ít máu.
Tiếp theo anh lao vào đánh hai tên thuộc hạ kia, nhất thời không chú ý đến tên đại ca kia.
– “Cẩn thận.” Hàm Nhi chạy ra ôm lấy anh rồi xoay một vòng lại.
“Đoàng”.
– “A..” Hàm Nhi khẽ la lên một tiếng.
Lãnh Phong Thần đỡ lấy người cô….
Máu phía sau vai của nhuốm vào ống tay áo anh..
Anh đưa đôi mắt chết chóc nhìn hắn ta.
Lúc này xe cảnh sát đến, tên đại ca thấy vậy liền nhắm súng về anh một lần nữa.
“Đoàng”
Nhưng chưa kịp thì cảnh sát đã ra tay.
Tên kia trợn mắt lên rồi ngất xuống đất.
Lãnh Phong Thần bế xốc xô lên:”Mau gọi cấp cứu.”
Hàm Nhi nắm lấy cổ áo anh, ánh mắt cô mơ màng nhìn anh từ dưới lên.
Ánh mắt này rõ ràng là lo cho cô, nhưng chắc là cô nhìn nhầm rồi.
Khóe mắt cô rơi một giọt lệ, đây là lần đầu tiên anh lo cho cô, thật hạnh phúc quá.
Tuy vết thương đau nhưng tim cô lại ấm áp, ấm áp như chưa bao giờ cô trải qua.
Hàm Nhi được đưa đến bệnh viện, trong phòng cấp cứu, các bác sĩ tập trung xử lí vết thương cho cô.Đến cuối cùng viên đạn cũng được lấy ra, cô vẫn mê man bất tỉnh.
Đèn cấp cứu tắt, cô được đẩy ra ngoài, Lãnh Phong Thần cùng Triệt Minh Vũ đi về phía bác sĩ.
– “Cô ấy sao rồi?” Anh hỏi.
Bác sĩ nói:”Viên đạn đã được lấy ra rồi nhưng vẫn phải đến bệnh viện kiểm ta thường xuyên nếu không sẽ rất nguy hiểm.”
– “Ý ông là sau này cô ấy không thể sử dụng cánh tay phải như trước đây nữa sao?” Trie Minh Vũ hỏi.
Bác sĩ lắc đầu:”Không hẳn là như vậy, nếu cô ấy điều trị tốt thì sau này sẽ không sao, chỉ là không thể làm việc nặng và lâu dài bằng tay phải thôi.”
Bác sĩ bỏ đi, anh có chút thẫn thờ.
Người phụ nữ anh hận lại liều mạng cứu anh, cô thích nhất là việc thiết kế, vậy sau này sẽ thế nào?
Sau khi tỉnh dậy cô ấy có chịu nổi đả kích này không?
Anh thực sự đang rất lo lắng cho cô.
Triệt Minh Vũ vỗ vai anh:”Được rồi, mau vào thăm cô ấy đi.”
Anh nhìn anh ta rồi quay người bỏ đi.
Triệt Minh Vũ nhìn đám thuộc hạ:”Được rồi, về đi.”
– “Vâng” Họ đồng loạt hô lớn.
Lãnh Phong Thần đi vào phòng của cô, nhìn cánh tay của cô đang được đặt ở giường, anh đi đến bất giác sờ nhẹ lên mu bàn tay cô.
– “Thần, Anh sao rồi? Có bị thương ở đâu không”Lãnh Phong Thần ngẩng đầu lên nhìn cô ta:”Anh không sao nữa rồi, em mau về nghỉ ngơi đi.”
– “Nghỉ ngơi thế nào chứ? Anh bị như vậy, làm sao em có thể bình thường được.
Huhu”
Lãnh Phong Thần cau mày:”Khóc cũng không giải quyết được gì, em mau về đi không phải anh vẫn đứng đây sao.”.