“Tốt?”
Mộ Tình trán nổi gân xanh lên chỉ tay vào tên kia hét lên:
“Hắn vừa chỉ mới cứu huynh một lần huynh đã mặc định hắn tốt rồi sao? Chúng ta vừa mới gặp hắn kia mà!”
Tạ Liên xua xua tay: “Mộ Tình, bình tĩnh…đừng có trợn mắt như thế nữa được không?”
Tam Lang bật cười ha hả nghiêng đầu nhìn ba người kia đang cãi cọ om sòm liền nói:
“Vị ca ca này, người của huynh thật sự rất thú vị.”
“Ai là ca ca của ngươi!!!” Phong Tín và Mộ Tình cau mày đồng thanh hô.
Lang Thiên Thu từ đầu đến cuối đứng ngoài lề cuộc trò chuyện của họ nhìn Tam Lang rồi nói:
“Tam Lang huynh, huynh thật sự đến đây tìm con quỷ đó sao?”
Tam Lang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao rồi nhếch khóe miệng:
“Cũng không hẳn, ta tới đây để ám sát các ngươi đó.”
Phong Tín: “Điện—, Tạ Liên huynh thấy chưa? Hắn đã nói huỵch toẹt ra thế rồi kìa!”
Tạ Liên xoa mi tâm thở dài nói: “Được rồi đừng làm nháo nữa. Dù sao đệ ấy có thật sự muốn làm chuyện đó thì cũng đã làm lâu rồi.”
Tạ Liên: “Nghe nói con quỷ này thường nắp trong hang động dưới chân núi, không biết là ở đâu nhỉ?”
Tam Lang đi lên phía trước sau đó nhìn Tạ Liên cười nói:
“Ca ca ta biết. Những thôn dân nói nó ở hướng đông nam Đồng Lô.”
Tạ Liên: “Vậy chúng ta mau đi thôi.”
Bỗng nhiên một cánh tay kéo y lại, Phong Tín nói:
“Đợi đã.”
Tạ Liên quay đầu nhìn hắn nói: “Phong Tín, sao vậy?”
Phong Tín nhíu mày: “Huynh thật sự tin tưởng người này sao? Ta thấy hắn biểu lộ kỳ quặc từ nãy đến giờ chỉ nhắm vào huynh.”
Tạ Liên nghe vậy liền mỉm cười kéo cái tay đang níu góc áo bào ra nói:
“Không sao đâu, ta nghĩ đệ ấy thật sự cũng muốn tìm con quỷ kia. Chúng ta cứ thử tin tưởng một lần xem, nếu như đệ ấy có chủ đích thì cũng không làm gì được chúng ta cả.”
“Nhưng mà…”
Tạ Liên khom người xuống nhặt đấu lạp rồi đội lên đầu nhìn ba người kia trơ mắt nhìn mình liền vui vẻ nói:
“Mau đi thôi.”
Con đường trong rừng rậm có chút xập xệ, năm người họ bước đi trên lối đường mòn.
Phút chốc Tam Lang bỗng nhiên dừng lại, cầm ngọn đuốc chiếu sáng trước một cửa hang rồi nói:
“Tới nơi rồi.”
Tạ Liên ngả đầu nhìn vào phía bên trong tối mịch, chỉ nghe tiếng gầm gừ nhẹ vọng ra liền cảnh giác cao độ.
Tam Lang bỗng nhiên quay đầu lại đưa ngọn đuốc lên tay Lang Thiên Thu rồi nhìn Tạ Liên nói:
“Đệ chỉ có thể giúp huynh tới đây thôi. Ca ca, ta phải trở về rồi nếu có duyên sẽ gặp lại.”
Tạ Liên ngây ngốc: “Hả? Cứ vậy mà đi sao? Không phải đệ đến đây diệt quỷ hả?”
Tam Lang đưa tay che miệng cười nói: “Ta dù sao cũng chỉ là thiếu niên bình thường thôi cũng không biết võ nghệ chỉ là có chút tò mò đến đây thôi. Dù sao tới đây ta có chút sợ nên ta đi trước nhé.”
Tam Lang vẫy vẫy tay sau đó một mình đi khuất trở về con đường bị bóng tối bao phủ. Phong Tín nghi hoặc nói:
“Điện hạ huynh thấy hắn có giống như là sợ hãi bỏ chạy hay không? Ta thấy hắn rất vui thì có! Có khi nào hắn lừa chúng ta hay không?”
Tạ Liên nói: “Không đâu, mọi người chú ý xem bên trong hang động thật sự có quỷ khí tỏa ra.”
Mộ Tình bước lên một bước lắng nghe tiếng gầm gừ kia ra, một lúc sau lại bụm miệng quay đầu nói:
“Chướng khí nặng quá.”
Lang Thiên Thu nhìn các cỏ cây xung quanh bị chướng khí làm cho chết đi chỉ còn lại một khoảnh đất trống. Tạ Liên nói:
“Suỵt, chúng ta tốt nhất đừng nên gây ra tiếng động.”
Tiếng gãy cành cây đột nhiên phát ra.
“…………”
Tạ Liên nhìn xuống chân mình thấy đôi ủng trắng đã đạp nhánh cây khô từ bao giờ, y lấy tay đỡ trán không biết nói như thế nào.
Không lẽ y xui xẻo tới như vậy ư?
Trong hang bắt đầu đã nghe tiếng động, cả bốn người nhìn vào chỉ thấy một đôi mắt vàng sắc lẻm đang nhìn ra bên ngoài.
“Một…”
Cục đá nhỏ trước hang động bị rung chuyển nhảy lên mấy cái.
“Hai..”
Tạ Liên cảm nhận được trong hang con quỷ đó đang trở mình chầm chậm bò ra.
“Năm!”
“Chạy đi!”
Tất cả mọi người phân tán ra tứ phía, con quỷ trong kia bước ra.
Tạ Liên nhìn thấy bóng dáng của nó bò ra, ánh trăng soi lên thân ảnh không khỏi kinh ngạc.
“Kia là…”
Đây không phải là một con quỷ, nó nhìn rất giống Xà tinh! Cả thân từ đuôi của nó đều là lớp da bò sát của loài rắn, nhưng chỉ có phần ngực trở lên….là hình dạng của một con nhện cỡ lớn đi?
Trên đầu của nó có tận ba bốn cái chân nhện đang bò ra.
Lang Thiên Thu cùng Tạ Liên nấp mình trong lùm cây, hắn nuốt nước bọt nói:
“Đời này ta ghét nhất chính là loại quỷ không ra quỷ này.”
Tạ Liên bịnh miệng hắn lại khẽ nói:
“Suỵt.”
Đáng tiếc loại xà tinh này…hình như nó có thính giác rất nhạy phút chốc đã quay phắc đầu bò nhanh tới chỗ Tạ Liên.
“Thiên Thu mau nhảy ra xa một chút.”
Tạ Liên túm áo Thiên Thu kéo hắn ra một chỗ khác, bản thân mình cầm Phương Tâm kiếm nhảy lên chém thử một chân nhện của nó. Kết quả một chân của nó đứt ra, quỷ khí lan tỏa nồng nặc.
Phong Tín cầm cung tiễn kéo dây bắn nhắm ngay mắt nó một cái. Mũi tên nhanh chóng lao thẳng đến đâm thẳng vào một con mắt.
Con xà tinh bỗng nhiên la lên một tiếng rít gào, sau đó cái chân nhện bị đứt kia lại từ từ chuyển động trở về nối liền với cái chân kia.
Tạ Liên ngẩn người: “Nó có thể hồi phục?”
Đầu nhện hướng về phía Phong Tín, trong miệng nó bắn ra một đống tơ nhện, Mộ Tình nhanh chóng đỡ trước mặt hắn dùng kiếm chém những sợi tơ lưới đó thành một mảnh nhỏ.
Lang Thiên Thu chuyển động không có tiếng bay ra đằng sau rút đao kiếm chặt cái đuôi của nó, chiếc đuôi bị đứt ra lại tiếp tục nối liền lại.
Con xà tinh quay đầu lại hướng tới há miệng muốn bắt lấy Lang Thiên Thu.
Tạ Liên thầm than “Không xong!” muốn hướng tới cản lại.
Trong một thoáng gió cây đột nhiên thổi to dữ dội, từ trên ngọn cây cao vút một bóng dáng hắc y đứng ở trên đó nhếch miệng nói:
“Muốn hạ được nó phải nhắm đỉnh đầu.”
Tạ Liên quay đầu lại nhìn người kia nửa khuất nửa hiện, gương mặt mang chút sự trào phúng.
Xà tinh vồ lấy Lang Thiên Thu bị một cây kiếm bay tới chém gãy một cái càng miệng, nó liền bò lui về mấy thước.
Thanh kiếm phát ra linh quang bay trở về tay của một người mặc áo bào trắng tinh có hoa văn xanh lam.
Người trên ngọn cây cười cười từ trong tay rút ra một cây sáo đưa lên miệng.
Tiếng sáo vi vu dưới mặt đất bỗng nhiên nứt ra trồi lên các thi thể đã chết trồi lên.
“Thây ma?”
Phong Tín: “Ở đâu lại trồi ra nhiều như vậy?”
Tạ Liên ngẩng đầu nhìn người kia thổi sáo, y phục bay phập phồng, tóc đuôi ngựa cột dây đỏ bay bay.
“Thổi sao ngự thi?”
Các thây xác bỗng nhiên giật giật hàm răng sau đó ồ ạt chạy đến cắn lấy từng chân, cắn đuôi đến cả cắn từng cái càng.
Xà tinh bị xao lãng, Tạ Liên quay mắt.
Chính là thời cơ!
Y nhanh tay cầm Phương Tâm kiếm thuận thế bay lên vung kiếm đâm thẳng giữa đỉnh đầu của con xà tinh kia.
Phút chốc xà tinh bất động ngã gục xuống, từng chân của nó bị quỷ thi cắn đứt như kiến cắn rách xác.
Người bạch y kia xoạt tay cầm chiếc đàn đưa tay đàn lên một khúc nhạc.
Mộ Tình: “Khúc nhạc thanh tẩy chướng khí?”
Tạ Liên nhìn hai người lạ mặt kia thầm nghĩ bụng: “Họ là người tu đạo?”
Tiếng sáo bỗng nhiên ngưng hẳn các thây xác liền bay ra tứ phía chạy trốn.
Người kia nhảy từ trên đỉnh ngọn cây xuống, ánh trăng chiếu lên gương mặt nửa phần anh tuấn kia đang mở miệng cười.
Tạ Liên rút Phương Tâm kiếm ra, thanh kiếm nhiễm chướng khí được tiếng đàn thanh tẩy loáng sạch. Y thu kiếm về bao rồi nhìn hai người kia đứng cạnh nhau.
Vị nam nhân hắc y kia cười nói:
“Thủ pháp không tồi, hành động cũng rất hiểu ý.”
Tạ Liên cúi đầu đưa tay trước ngực nói:
“Đa tạ hai vị đạo hữu đã trợ giúp bọn ta.”
Ba người kia đứng phía sau Tạ Liên nhìn hai người huyền bí kia, tu vi rất cao. Hơn nữa một người tu ma đạo, một người tu tiên lại có thể đứng chung một chỗ ư?
Tạ Liên ngại ngùng nói:
“Hai vị đạo hữu này không biết là người từ phương nào?”
Người kia xoay sáo nhìn Tạ Liên nhếch miệng nói:
“Di Lăng Lão Tổ, Ngụy Vô Tiện.”
“Cô Tô Lam Thị, Lam Vong Cơ.”
———– CÒN TIẾP ———-
Tác giả có lời muốn nói: Những bạn nào có theo dõi truyện khác của mình thì đều có mặt hai nhân vật này chắc cũng đã quen rồi. Đây là cặp đôi yêu thích của mình, tui rất sìn luôn đó nha!
Đó là lí do vì sao chúng ta lại được gặp hai con người này nữa rồi =)))))
Tác giả là một con cuồng Vong Tiện!