Sau Khi Tái Sinh Tôi Dấn Thân Vào Giới Giải Trí

Chương 12: Anh Nhớ Em



Không lâu sau khi Bạch Nghiễn đến, Kiều Ninh nhận được cuộc gọi từ Trần Hạo Hiên.
Không nói nhiều, anh bảo cô ra xe tìm anh.
“Chị có việc phải làm, hôm nay không về khách sạn với em được.”
Kiều Ninh nói với trợ lí của mình là Vương San.
Tuy nói địa điểm quay lần này là ở thành phố này nhưng sau khi vào đoàn, Kiều Ninh đã ở trong khách sạn do đoàn phim sắp xếp và chưa về nhà một lần nào.
Nghe vậy, Vương San gật đầu.
Kiều Ninh rời đoàn, rẽ vào một khúc cua, đứng trước một chiếc ô tô Rolls-Royce màu đen.
Cô mở cửa rồi lên xe.
“Sao anh lại tới đây?”
Kiều Ninh mỉm cười dịu dàng.
“Em đã không về nhà một tuần rồi.”
Trần Hạo Hiên nói.
Không hiểu vì sao, Kiều Ninh luôn cảm thấy vừa rồi Trần Hạo Hiên đang buộc tội mình.
“Vì vậy nên anh đến đây?”

“Anh nhớ em.”
Trong một tuần qua, Kiều Ninh đi, hầu như ngày nào Trần Hạo Hiên cũng không thể ngủ ngon.
Anh rất nhớ cô, nhưng sợ làm phiền cô quay phim nên anh mới kìm chế để không đi gặp cô nhưng vẫn không chịu được.
Nghe đến đây, Kiều Ninh vô cùng sửng sốt.

Cô cảm thấy tim mình loạn nhịp sau khi nghe những lời anh vừa nói.
“Cho em.”
Anh đưa cho cô một cốc trà sữa.

Đó là vị dâu mà cô thích uống.

Kiều Ninh nhìn ly trà sữa trên tay Trần Hạo Hiên vớ đôi mắt sáng ngời.
“Mua cho tôi?”
Kiều Ninh hỏi.
Anh không nói gì, chỉ gật đầu.
Cô vui vẻ nhận lấy ly trà sữa và không thể chờ đợi uống một ngụm.

Vị ngọt của dâu tây ngay lập tức lan tỏa trong miệng cô.
Trần Hạo Hiên khởi động xe và từ từ lái về phía trước
“Việc quay phim gần đây như thế nào?”
“Vẫn tốt.”
“Chỉ có điều……”
Kiều Ninh vốn dĩ muốn nói chuyện của Tuyết Nham, nhưng sau khi nghĩ lại thì thôi.
Suy cho cùng, Trần Hạo Hiên cũng bận rộn làm việc hàng ngày, nên không cần tốn thời gian vào một nghệ sĩ.”
“Chỉ là cái gì?”
“Không có gì đâu.”
Cô không muốn nói nên anh cũng không tiếp tục hỏi.
“Ngày mốt, xin nghỉ ở đoàn làm phim đi!”

???
Trần Hạo Hiên tiếp tục giải thích:
“Có một hậu bối nhà họ Trần ngày mốt sẽ đính hôn.”
“Nhân tiện anh đưa em về nhà.


Nghe vậy, Kiều Ninh cũng ngoan ngoãn gật đầu.
“Được, tôi hiểu rồi.”
“Đừng ở khách sạn mãi.

Có thời gian thì hãy về nhà, Mật Ong nhớ em!”
Ban đầu, điều Trần Hạo Hiên muốn nói là “Anh nhớ em” nhưng khi nhìn cô lại biến thành ” Mật Ong nhớ em.”
“Mỗi ngày đi đi về về có phiền phức quá không?”
Kiều Ninh thật sự thấy rắc rối.
Tuy nói địa điểm quay của đoàn phim cũng là ở Thành Phó A nhưng việc đi lại hàng ngày quá phiền phức và bất tiện.
“Anh đến đón em.”
Trần Hạo Hiên lúc này đã nói vậy rồi, Kiều Ninh
cũng không dám nói nữa.
Anh thấy cô không nói nữa, cuối cùng nở một nụ cười mãn nguyện lộ ra từ khóe miệng.
*************
Thẩm Điềm khi biết Kiều Ninh xin nghỉ phép đã đồng ý luôn.
Vài ngày sau.
Khi Kiều Ninh tỉnh dậy, Trần Hạo Hiên đã rời đi từ lâu rồi.
Cô đã quen với điều đó.

Khi cô thức dậy mỗi ngày, Trần Hạo Hiên cũng đã rời đi từ nhà đến công ty.
Cô bước ra khỏi phòng….
Kiều Ninh thật sự sửng sốt trước Bạch Nghiễn đứng ngoài cửa.
“Anh đến từ khi nào thế?”

Cô chạm vào ngực để xoa dịu nỗi sợ hãi khi nãy.
“Khoảng nửa tiếng trước, thưa phu nhân!”
Nửa tiếng trước? Lúc đó, nếu không có chuyện gì xảy ra thì cô vẫn đang ngủ.
Sau khi để Bạch Nghiễn đợi mình quá lâu, Kiều Ninh đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
“Chủ tịch kêu tôi đến đón phu nhân.”
Nghe vậy Kiểu Ninh sửng sốt một hồi, sau đó cô mới phản ứng lại, mấy ngày trước Trần Hạo Hiên dường như đã nói với cô rằng hôm nay có một hậu bối nhà họ Trần chuẩn bị đính hôn.
“Được, tôi đi chuẩn bị.”
*****************
Bạch Nghiễn đã đưa Kiều Ninh đến một cửa hàng rất sang trọng và cao cấp.
Bạch Nghiễn có hẹn trước nhưng họ đến sớm nên phải đi tiếp khách, cô còn chưa kịp tạo hình trang điểm, thay trang phục,…nên chỉ có thể ngồi trong cửa hàng kiên nhẫn chờ đợi.
Cô buồn chán ngồi lật xem vài trang tạp chí
Một lúc sau, một nhân viên đi tới.
(Nhân viên): “Cô Kiều đã để cô đợi rồi, cô đi theo tôi nhé.
Kiều Ninh đặt tạp chí xuống, định đi vào theo nhân viên phía trước thì một người phụ nữ ăn mặc hơi thời trang, đeo kính râm và khẩu trang, che kín khuôn mặt chỉ tay về phía Kiều Ninh nói:
“Lina, không phải cô đã nói rằng đã đủ người rồi sao?”
“Cửa hàng của cô thà tiếp một cô gái tội nghiệp này mà không ai muốn nhận tôi là khách VIP?”
Giọng Đan Tiếu đanh thép và đầy khinh thường nhìn cô.
Kiều Ninh ngước xuống nhìn quần áo của mình, hôm nay cô mặc một chiếc áo phông trắng và quần jean như thường ngày.
Cô thật không hiểu tại sao trông cô ta lại khinh thường người khác đến vậy? Người bình thường không phải thường ăn mặc như thế này sao?
Sau khi Đan Tiếu nói xong, cô ta kiêu ngạo tháo kính râm và khẩu trang ra, Kiều Ninh trong nháy mắt đã nhận ra cô.
Đan Tiếu là nghệ sĩ của công ty Hà Thanh.
Cô ta đã ra mắt cách đây vài năm..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.