Trong lúc mọi người nghỉ ngơi sau bao ngày đi đường vất vả, Hạo Phong ôm hủ tro cốt của Lý ma ma, đi đến một nơi thật cao của ngọn núi, nơi mà không ai có thể làm phiền đến hai bà cháu chàng.
Hạo Phong đứng nhìn phong cảnh phía xa xa, hứng lấy từng đợt gió thổi vào mặt, áo trắng tung bay.
Nhìn từ xa tựa như thần tiên vừa đáp xuống trần thế.
Lòng chàng bồi hồi nhớ lại những ngày tháng xưa cũ.
Cảnh vẫn như xưa mà người nay vắng bóng.
Chàng thở dài, mở nắp hủ ra, thả tro cốt của Lý ma ma nương theo gió, bay thật xa.
“Bà ơi…!Con đã thực hiện ý nguyện của bà, đưa bà về Đàm Hoa Sơn.
Khi còn sống, bà chưa từng ngắm nhìn phong cảnh động lòng người của nơi đây, nhưng hiện tại, bà đã có thể nhìn thấy sơn hà đại địa tươi đẹp vô ngần rồi đúng không?”
Một cánh chim trời chao liệng trong không trung, dừng lại chốc lát trên cành cây, nó hót vang một giai điệu lạ lùng, rồi vỗ cánh bay đi mất.
Hạo Phong mỉm cười nhìn theo cánh chim khuất dần sau làn mây, lòng bình yên khó tả.
Một làn gió lạnh lướt qua khiến chàng rùng mình, ngay lúc ấy, lại một chiếc áo choàng được khoác lên người.
Hạo Phong giật mình quay đầu, đã thấy Kỳ Phong đứng sau lưng từ bao giờ, giọng nói đầy trách móc:
“Đệ đi mà không nói tiếng nào, làm ta tìm khắp nơi.”
Hạo Phong đón lấy chiếc áo dày và ấm, cúi mặt nói:
“Đệ chỉ đi một lát rồi quay về.”
Kỳ Phong nhìn hủ cốt trên tay Hạo Phong, hỏi:
“Là Lý ma ma sao?”
Chàng khẽ gật đầu.
Kỳ Phong đã từng nghe chàng kể về Lý ma ma.
Thấy nét mặt ủ rũ của chàng, hắn đoán chắc rằng chàng đang rất nhớ bà.
Không tự chủ được, hắn vươn người, ôm lấy chàng:
“Đã bao năm trôi qua, người tốt như bà có lẽ đã lên thiên đàng rồi, đệ đừng quá đau lòng.”
Hơi ấm từ người nọ tỏa ra, khiến trái tim Hạo Phong đập loạn nhịp.
Thật lạ lùng, trước đây chàng cũng được Lý ma ma ôm vào lòng, chàng cũng đã từng ôm Bạch Hổ rất nhiều lần, nhưng những lần đó khác hẳn cảm giác này.
Đây được gọi là “tình thân” chăng? Hạo Phong mơ hồ suy nghĩ.
Hơi ấm này, nhịp đập con tim này, chàng không muốn rời xa nó một giây nào.
Hạo Phong vòng tay qua người của Kỳ Phong, khẽ nói:
“Có huynh ở bên cạnh, đệ sẽ không thấy buồn lòng.”
Kỳ Phong vuốt nhẹ gương mặt của chàng, tuy gió lạnh nhưng sắc hồng vẫn nồng đậm:
“Hai má lạnh cóng rồi, mau cùng ta trở về.”
Hạo Phong mỉm cười, nhìn ngắm người trước mặt đến ngây ra.
Chàng chợt nhớ tới lời của Lý ma ma.
Mặt trăng cần có mặt trời mới toả sáng.
Nếu chàng là mặt trăng, có lẽ, mặt trời của chàng đã ở ngay đây rồi.
Tưởng tượng bao năm qua không có hắn, cuộc đời của chàng chắc chỉ là một màn đêm tăm tối.
Nghĩ đến đây, chàng đưa tay ra, nắm nhẹ bàn tay to lớn ấm áp kia, theo hắn quay trở về, trong lòng ngập tràn hạnh phúc và tin tưởng.
oOo
Sáng hôm sau, khi vầng dương vừa mới ló dạng, tiếng chuông chùa đã rền vang cả một góc trời.
Phi tần, hoàng tử, công chúa đã có mặt trước cửa phật đường, vô cùng cung kính, chuẩn bị bước vào.
Hạo Phong đi theo sau Kỳ Phong, chân chưa chạm được ngưỡng cửa bỗng nghe một giọng nói chua ngoa có phần quen thuộc cất lên:
“Thất hoàng tử, xin dừng bước!”
Hạo Phong quay sang, nhìn thấy nữ nhân dung mạo như hoa, ngũ quan sắc sảo nhưng thiếu phúc hậu bước lên, liền nhận ra người quen cũ.
Những chuyện trước kia ùa về như nước lũ, khiến chàng như bị hàng vạn nhát dao găm trong ngực.
Chàng cố nén nỗi bi phẫn, cung kính hỏi:
“Tần Phi có điều gì căn dặn?”
Tần Phi, người năm xưa vu oan cho chàng ăn trộm miếng ngọc bội, hại chết Lý ma ma, vẫn giọng điệu khinh bạt, hướng chàng nói:
“Hiện tại, tuy Thất hoàng tử đã được hoàng thượng ân chuẩn cho rời khỏi Thanh Phong Điện, nhưng vết nhơ khắc tinh hại chết mẫu phi của ngươi vẫn còn đó.
Phật đường là nơi linh thiêng, sao có thể để ngươi bước chân vào làm vấy bẩn được chứ?”
Kỳ Phong đứng phía sau đã nghe hết những lời của Tần Phi, cuồn cuộn lửa giận.
Hắn bước lên nói:
“Một người ăn chay niệm phật như Tần Phi, sao lại thốt ra những lời như rắn rết? Như vậy có xứng bước chân vào Phật đường không?”
Tần Phi bị Kỳ Phong nói xỏ nói xiên, mặt mày lúc đỏ lúc xanh:
“Ngài…!Tứ hoàng tử thì hay rồi, lời đồn trong cung đã bay xa tới tận ngoài thành.
Chắc ngài cũng biết chứ hả?”
Một giọng nói sắc lẻm vang lên:
“Kẻ nào ăn nói bậy bạ đó?”
Tần Phi thấy Trang Quý Phi bước tới, giật mình không nói thêm nữa, cúi đầu kính cẩn:
“Tỷ tỷ…”
Trang Quý Phi liếc mắt một cái:
“Muội muội, chốn linh thiêng không nên nói bậy.
Muội mau quay về sám hối đi.
Hôm nay ta nghĩ không Phật nào chứng cho muội đâu.”
Tần Phi bị đuổi về, ấm ức nói:
“Muội nói sai sao? Rõ ràng y thân là hoàng tử, nhưng suốt ngày quấn lấy ca ca, thật không ra thể thống gì.
Chẳng lẽ tỷ không thấy chướng tai, gai mắt khi nhi tử của mình bị nói là loạn luân?”
“Câm mồm! Nói bậy nữa coi chừng cái miệng của muội!” Trang Quý Phi tức giận quát lên: “Kỳ Phong nhà ta đã có hôn thê, dám ở đó nói bậy bạ, ta bẩm lên hoàng thượng, xử phạt hết đám người các ngươi!”
“Hôn thê?” Tần Phi trố mắt kinh ngạc.
Những người có mặt lúc này cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn nàng, ngay cả Kỳ Phong cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra.
“Có gì ngạc nhiên sao? Khi không ta dẫn Hoài Thư theo để làm gì?”
Trang Quý Phi đột nhiên tự ý quyết định vị hôn thê cho mình, Kỳ Phong đứng một bên, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Hắn quay sang lén nhìn Hạo Phong, không biết chàng đang nghĩ gì, nhưng đôi vai kia khẽ run, môi mím chặt như đang kìm nén cảm xúc.
Kỳ Phong không thể để hết người này tới người khác xuyên tạc cuộc sống của mình, tính lao lên nhưng tay áo đã bị níu lại.
Hạo Phong nhìn hắn, lắc đầu.
Trong thâm tâm, chàng không muốn vì mình mà gây nên những xào xáo không đáng có.
Đúng lúc đó, một hòa thượng trẻ tuổi đi ngang qua:
“A di đà phật.
Đây là chốn linh thiêng, kính mong các vị thí chủ đừng làm ồn.”
Hạo Phong nhận ra người này chính là tiểu hòa thượng chàng gặp mấy năm trước, nom tuổi cũng cỡ Kỳ Phong.
Trang Quý Phi chấp tay nhẹ nhàng nói:
“Thật có lỗi quá.
Chỉ là chút chuyện hiểu nhầm.
Mong sư phụ bỏ qua cho.”
Nói rồi Trang Quý Phi hất mặt nhìn quanh hết một vòng:
“Ngoại trừ Tần Phi, mọi người ai cũng có thể vào Phật đường cúng bái.”
Nói rồi nàng bỏ đi vào trước, khi đi ngang Hạo Phong, không quên liếc chàng một cái.
Tần Phi tức tối dậm chân, nhưng hiện tại Trang Quý Phi đang là người cai quản hậu cung, nàng làm sao dám cãi lời, bèn ngúng nguẩy bỏ về.
Hạo Phong bị chuyện nãy giờ làm cho bức bối khó chịu, quay sang nói với Kỳ Phong:
“Ca à, đệ sẽ không vào đâu.
E là sẽ làm chướng tai gai mắt của nhiều người.”
“Ta cũng không vào.” Kỳ Phong lạnh nhạt bảo.
“Thân là hoàng tử, huynh đừng vì những chuyện nhỏ nhặt như thế này mà bận tâm.”
Hoàng tử thì sao, hắn không cần quan tâm người khác nghĩ gì.
Nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của Hạo Phong, hắn lại mềm lòng không muốn làm trái ý chàng, bèn nói:
“Thôi được, đệ chờ ta.”
Cuối cùng, ngoài cầu chúc an lành cho bá tánh, Kỳ Phong đã ước một điều khác nữa, mong cho Hạo Phong mãi mãi bình an, mãi mãi bên cạnh hắn, không bao giờ rời xa.
Hạo Phong còn lại một mình, vô cùng buồn chán, chỉ biết dạo chơi nơi khuôn viên của ngôi chùa.
Không biết bao lâu rồi chàng mới có lại cảm giác thoải mái như vậy.
Cùng là tĩnh lặng, nhưng hoàng cung ngột ngạt bao nhiêu, nơi này lại bình yên bấy nhiêu.
Hạo Phong dừng lại ở khoảng sân rộng giữa chùa, bắt gặp vị hòa thượng năm xưa đang quét sân.
Chàng bước tới, chấp tay chào:
“Xin chào sư phụ.
Không biết ngài có còn nhớ tôi không?”
Vị hòa thượng trẻ tuổi, gương mặt ưa nhìn nghiêng đầu suy nghĩ, rồi nói:
“Thứ lỗi, bần tăng không nhớ.”
“Dưới khóm quỳnh, có một cậu bé vượt màn đêm thăm thẳm, chỉ mong được một lần nhìn thấy hoa nở.”
Lúc này vị hòa thượng mới chợt nhớ ra, ồ một tiếng.
Nhưng rồi cảm thấy có gì không đúng lắm, liền hỏi:
“Nhưng người đó có một vết sẹo vô cùng xấu xí.
Không giống như…”
Vị hòa thượng ngập ngừng, không giống như người trước mặt, xinh đẹp tuyệt trần, tựa thần tiên giáng thế.
Hạo Phong tươi cười nói:
“Vì một số lý do nên tôi phải dịch dung thành xấu xí.”
Lúc này hòa thượng mới vỡ lẽ ra, thảo nào, dáng vẻ thanh thoát kia làm sao có gương mặt xấu ma chê quỷ hờn như vậy được.
Hạo Phong nói tiếp:
“Tôi tên Hạo Phong.”
Vị hòa thượng cũng kính cẩn trả lời:
“Bần tăng là Thích Từ Tâm.”
“Chẳng hay…!sư phụ có thể dẫn tôi đi tham quan một vòng ngôi chùa không? Nơi đây rộng lớn quá, tôi sợ sẽ đi lạc mất.”
Thích Từ Tâm gật đầu, dù sao cũng đã quét sân xong, hắn cũng chẳng có gì làm nên nhận lời đưa Hạo Phong đi tham quan Thiên Môn Tự.
“Thiên Môn Tự đã có hàng trăm năm nay, nổi tiếng linh thiêng, nên hàng năm, các bậc vua chúa thường ghé đến để cầu nguyện.
Cái chuông đồng kia, tuổi thọ đã lên đến ngàn năm, lưu truyền từ đời này sang đời khác.
Người đến người đi, vật đổi sao dời chỉ có tiếng chuông ngàn năm không đổi.”
Hạo Phong nhìn chiếc chuông đồng treo chơ vơ trên cao, thầm cảm thán:
“Trông thật cô đơn.”
Thích Từ Tâm lắc đầu:
“Mỗi vật sinh ra đều có một sứ mệnh.
Giữa thinh không tiếng chuông chùa ngân xa, thâm trầm giữa náo nhiệt, vang vọng giữa bể dâu, thức tỉnh những khách trọ trần gian mải đuổi theo danh lợi phù phiếm mà quên đi điều trân quý ở đời, gọi thế nhân đang chìm đắm trong bể khổ trở về cõi bình yên.”
Thích Từ Tâm lại nói:
“Tiếng chuông còn làm cho con người đánh thức bản ngã, đánh thức chân, thiện, mỹ tưởng chừng như đã bị lãng quên nơi hồng trần chìm nổi, đánh thức những từ bi, hỷ xả, cái vô ngã, vị tha, xua tan tà ác, đưa ta về cái nhất tâm, hướng về điều thiện, điều tốt lành.”
Hạo Phong nhắm mắt, tâm tĩnh lặng lắng nghe tiếng chuông êm ả ngân vang.
Bây giờ chàng mới hiểu, vì sao Lý ma ma luôn dạy chàng phải làm người tốt.
Tham vọng, sân si, hận thù vô lối, đó không phải là điều bà mong muốn ở chàng.
Chàng nguyện như chiếc chuông đồng kia, mang sứ mệnh thức tỉnh thế nhân khỏi sầu bi, khổ ải.
Chuông đồng phải có người đánh vào thì mới vang xa.
Dù chàng có bị trăm ngàn vết thương, chàng cũng không mong trả lại cho người.
Bị cho là ngu ngốc thì đã sao, chỉ cần sống không thẹn với lòng là được rồi.
Hôm nay khi bị Tần Phi sỉ nhục, nỗi căm giận phút chốc dâng trào, chàng hận mình thấp bé không thể trả thù cho Lý ma ma.
Nhưng khi nghe được những lời của Thích Từ Tâm, mọi hận thù bỗng dưng tan biến.
Chàng chỉ thấy nàng đáng thương, đáng thương khi suốt ngày sống trong cảnh tranh giành đấu đá, đáng thương khi khiến bản thân chìm đắm trong giận dữ vô chừng.
“Đa tạ sư phụ đã chỉ bảo.
Tôi đã thông suốt rồi.”.