Lần Nữa Theo Đuổi Em

Chương 47: 47: Người Đàn Ông Của Sở Tuệ Linh H



“Đặng Lâm, anh ngủ rồi sao?” Thấy anh im lặng không quan tâm đến mình nữa Tuệ Linh liền chọt chọt tay vào người anh hỏi.

“Đừng nghịch nữa.

Mau ngủ đi.” Đặng Lâm mắt không mở ra vẫn chuẩn xác túm được bàn tay đang nghịch ngợm kia đưa lên miệng hôn một cái.

Cô gái thuận thế anh đang nắm tay mình liền làm liều thả tấm chăn trên người mình xuống rồi leo lên ngồi trên bụng người đàn ông.

Khi nhận thấy hành động của cô Đặng Lâm đang nhắm mắt giả vờ ngủ liền mở bừng hai mắt.

Trong mắt như rực cháy lên ngọn lửa nhìn cô gái không biết sống chết đang ngồi trên người mình kia.

Giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên trong đêm.

Cả người căng cứng không dám nhúc nhích.

Bởi vì người ngồi trên người anh lúc này chỉ có một bộ nội y.

“Sở Tuệ Linh, em biết mình đang chơi với lửa không?”
“Ừm.

Vừa rồi em nghe thấy anh gọi em là Nữ Vương.” Đến lúc này trí nhớ của cô gái liền quay trở về lúc ngoài phòng khách.

Khi đó rõ ràng cô nghe anh gọi mình như vậy.

Hoàn toàn không thèm để ý đến câu hỏi mà Đặng Lâm vừa hỏi mình.

“Em muốn làm gì.

Lần này anh sẽ không dễ nói chuyện nữa đâu đó.” Đặng Lâm hứng thú nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên người mình tay không ngừng vẽ vòng tròn trên ngực anh.

Thay đổi cũng thật nhanh.

Một phút trước còn ngại ngùng từ chối mà bây giờ lại dám leo lên trên người anh đốt lửa.

Hình như gan ngày càng lớn rồi thì phải.

“Đêm nay em là Nữ Vương.

Anh là người hầu của em.

Chịu sao?” Cô gái nở một nụ cười quyến rũ còn chớp chớp mắt với anh đang nằm bên dưới mà đưa ra để nghị.

“Em chắc chắn? Không hối hận chứ?” Đặng Lâm nghi ngờ mà hỏi lại.

“Chắc chắn.

Anh có đồng ý không?” Tuệ Linh nghiêm túc gật đầu.

Không biết cô học đâu ra trò này bây giờ lại muốn chơi với anh.

Tuy nhiên Đặng Lâm rất phối hợp chơi với cô.

“Nữ Vương điện hạ.

Tới chiếm lấy nô tài đi.”
“Tiểu mỹ nam.

Đêm nay ta sẽ sủng hạnh nhà ngươi.” Cô gái nhỏ bị biểu cảm trên người anh hoàn toàn chinh phục chơi tới nghiện trò nhập vai này.

Cô bắt đầu học theo người nào đó vừa hôn vừa gặm cắn.

Từ mặt xuống cổ rồi xuống ngực.

Cô gái hôn đến đâu cả người chàng trai đều cứng nhắc tới đó.

Phải nói là gồng đến đau cơ.

Thế nhưng Tuệ Linh như không biết điều đó vẫn chơi vui vẻ.

Động tác chậm rãi mà đốt lửa chơi đùa đến nghiện.

Chơi chán rồi cô gái ngẩng đôi mắt ngập nước lên hỏi với giọng ngây thơ.

“Anh, tiếp theo phải làm gì.”
Nhịn, phải cố nhịn.

Từ nhịn này không ngừng vang lên trong đầu Đặng Lâm nhắc nhở anh.

Cô muôn chơi thì để cô chơi cho thích đi.

“Giúp anh cởi đồ…!Ở bên dưới.” Đặng Lâm cố gắng nhẫn nhịn mà nói.

Yết hầu lăn lên lăn xuống vì nuốt nước bọt nhẫn nhịn.

“À.

Đã biết.” Cô gái đáp một tiếng rồi thật sự bắt đầu giúp anh cởi đồ.

Sau đó quần dài được cởi ra.

“Anh, sau đó thì sao?” Cô nghe lời anh cởi xong đồ thì lại hỏi tiếp.

Quả thật Tuệ Linh rất ngây ngô trong lĩnh vực này.

Cần phải chỉ dạy rõ ràng.

“Chết tiệt.

Em thật sự ngốc như vậy…?” Nhịn thôi đã đủ rồi lại còn bị ai kia không ngừng trêu chọc.

Đặng Lâm có chút khó chịu lên tiếng.

Yết hầu di chuyển theo giọng nói phát ra đặc biệt cuốn hút.

Và cô gái đã nhìn thấy.

Không để anh nói hết lời cô đã nhướn người lên gặm lấy yết hầu của anh.

Cơ thể Đặng Lâm như bị điện giật mà bất động.

Ánh mắt mở lớn không ngờ cô sẽ bất ngờ tập kích chỗ đó.

Đụng tới yết hầu chả đàn ông chính là một trong số những điểm nhạy cảm chết người.

Sợi dây nhẫn nhịn cuối cùng trên người Đặng Lâm vì hành động này của cô mà hoàn toàn mất khống chế.

Nhanh như chớp người đàn ông lập tức lật người lại đè cô gái xuống dưới thân.

“Không chơi nữa.

Anh nhịn hết nổi rồi.” Âm thanh trầm thấp vang lên.

Đặng Lâm chuyển từ bị động sang chủ động mà bắt đầu khám phá mọi nơi.

“A…!Anh chơi xấu…Rõ ràng…!rõ ràng anh…!đã đồng..

ý…Ưm…nằm…dưới…” Từng tiếng kháng nghị đứt quãng vang lên.

Cùng với tiếng ren khe khẽ trong bóng tối.

“Em nghe nhầm rồi.

Anh chưa từng đồng ý nằm dưới.

Hừm…” Người đàn ông tiếp tục công việc của mình vừa chuyên tâm nhưng vẫn đáp lại.

“Hmm…Không cần Nữ Vương tự mình.

Để nô tài phục vụ ngài.”
Bàn tay hư hỏng không ngừng thăm dò khắp cơ thể ngọc ngà bên dưới.

Cuối cùng đi tới chỗ vùng đất thần bí.

“Ưmm….Lâm…Đặng Lâm…!” Cô gái giật nảy mình nhưng rất nhanh bị cơn k hoái cảm vây lấy.

Chỉ còn những âm thanh rên rỉ vụn vặt cùng những tiếng thở gấp.

Hai cơ thể không một mảnh vải dán sát vào nhau trong đêm tối.

Chỉ là hình ảnh mờ ảo nhìn thấy nhờ ánh đèn ngủ hắt lại nhưng vẫn cực kì nóng bỏng.

“Tuệ Linh, cho anh…nhé.” Súng đã lên nòng lửa cũng đã châm.

Chỉ cần chờ hiệu lệnh là có thể bắn.

Người đàn ông vừa dừng lại nụ hôn với cô gái thì thảo hỏi.

Trong giọng nói nghe rõ sự kiềm chế, nhận nhịn.

“Ừm” Cô gái câu tay lên cổ người đàn ông hai mắt nhắm chặt không dám nhìn.

“Mở mắt ra.

Nhìn anh.

Sẽ hơi khó chịu một chút…Hừ…Anh sẽ nhẹ nhàng.” Đặng Lâm nhìn người con gái dưới thân nghiêm túc dụ dỗ.

Anh muốn cô phải nhìn rõ ràng thời khắc quan trọng này.

Muốn cô ghi nhớ anh đến tận xương tủy.

Tuệ Linh từ từ mở mắt ra.

Men rượu trong người sau một hồi vật lộn gần như đã không còn.

Đến giờ phút này Sở Tuệ Linh hoàn toàn tỉnh táo và nhận thức rõ ràng.

Quyết định rồi cô cũng không hối hận.

Cô nhìn anh, anh nhìn cô.

Hai người dùng ánh mắt để giao tiếp.

Trong mắt đều là lửa nóng và sự tin tưởng dành cho đối phương.

Cô gái không nói gì im lặng chờ đợi.

“Anh bắt đầu đây.” Người đàn ông nói xong phần hông bắt đầu hạ xuống.

Hung khí gây án đặt trước mục tiêu lập tức dần dần tiến vào.

Mọi động tác đều chậm rãi từ từ vì sợ người bên dưới sẽ đau.

Đôi mày thanh tú của cô gái nhíu lại vì cảm giác lạ lẫm xâm nhập bên dưới rồi nhanh chóng giãn ra.

Có chút khó chịu chứ không đau lắm.

Đặng Lâm cẩn thận quan sát từng biểu cảm trên gương mặt nhỏ.

Thấy cô đã thả lỏng liền rứt khoát nhấn mạnh hông tiến vào.

Hung khí gây án thành công.

“Aaaaaaaa…Đau…Anh…đi ra…!Đặng Lâm, anh đi…ra…” Cảm giác xé rách bên dưới lập tức truyền đến.

Không phải đau mà là rất đau.

Không ngờ cái thứ quái quỷ kia lại to như vậy.

Bất ngờ chen đi vào làm cô gái đau đến mức chảy nước mắt.

“Xin lỗi.

Anh xin lỗi.

Đừng khóc.

Anh sẽ nhẹ nhàng.” Người đàn ông vội vàng hôn lên dòng nước mắt vừa hôn vừa thì thào.

Cả người cứng đờ không dám di chuyển.

“Anh…Huhu…Em đau.” Cô gái bắt đầu bật khóc như mưa.

Cảm giác khó chịu bên dưới thây sự đau đến phát khóc.

“Tuệ Linh ngoan.

Đừng khóc, anh sẽ đau lòng.” Đặng Lâm vừa dụ dỗ hai tay tiếp tục châm lửa đánh lạc hướng cô gái nhỏ.

Rất nhanh cảm giác đau đơn giảm bớt thay vào đó là sự thoải mái.

Rất nhanh sau đó là từng hồi va chạm, âm thanh rên rỉ thỏa mãn vang lên.

Không biết qua bao lâu hai người liền thỏa mãn ôm lấy đối phương mà nằm xuống.

“Tuệ Linh, Anh yêu em.” Người đàn ông hôn lên trán cô gái trong lòng thỏa mãn nói.

“Đặng Lâm, từ giờ anh là người đàn ông của Sở Tuệ Linh em.” Cô gái mệt mỏi tới mức mắt không muốn mở đưa tay sờ mặt người đàn ông bá đạo lên tiếng tuyên bố..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.