Khương Tự biết mình không phải kiểu người thông minh, nhưng chưa từng có khắc nào ngơ ngác như thế này.
Sự tình thế nào lại biến thành hắn bán mình trả nợ rồi? Vừa rồi không phải chỉ nói là có ơn tất báo sao?
Thiếu nữ bối rối khiến khóe môi Úc Cẩn hơi kéo kéo, lướt qua một mạt ý cười, nhưng biểu tình vẫn chững chạc đàng hoàng như cũ: “ Thật sự là hổ thẹn, Cẩn thân không có gì tài giỏi, chỉ có một thân sức lực, không bằng về sau liền giúp Khương cô nương làm chân chạy việc đi. Khương cô nương tùy tiện cho ít phí chân chạy ghi vào sổ sách là được, lúc nào sổ sách tích đủ một ngàn lượng bạc, thì lúc ấy coi như trả sạch nợ.”
Nói đến đây, ngữ khí của Úc Cẩn phá lệ nghiêm túc: “ Xin Khương cô nương tuyệt đối không cần nhìn mặt mũi Khương Nhị đệ mà cho thêm phí chân chạy, nếu không Cẩn sẽ mất đi tâm muốn báo ân, sẽ càng băn khoăn hơn.”
Khương Tự một đôi mắt đẹp đều trợn tròn.
Bán mình trả nợ, hơn nữa không phải cái loại bán mình như các hoa khôi thanh lâu, mà chỉ là chân chạy mà thôi, còn muốn xin thương giá thị trường, hắn đây là định ăn vạ nàng cả đời à?
Đường đường là hoàng tử lại lừa nàng nói không có tiền nhất định phải làm chân chạy cho nàng, vừa nghĩ đã biết ngay là không có ý tốt rồi.
Lúc đó, hắn chính là quấn chặt như thế rồi lừa gạt nàng tới tay.
Cái tên khốn không biết xấu hổ này!
“ Nam nữ khác biệt, ta không cần chân chạy.” Khương Tự lạnh mặt nói.
“ Nhưng tên nam tử đi ra từ Thiên Hương trà lâu không phải chính là chân chạy cho Khương cô nương đó sao?” Giọng điệu của Úc Cẩn toát ra mấy phần ủy khuất.
Nam tử?
Khương Tử ngẫm nghĩ một lát thì phản ứng lại, không khỏi giận: “ Dư công tử theo dõi ta?”
Nàng đã nói sao mà trùng hợp như vậy, A Phi mới từ trà lâu đi ra ngoài liền bị Nhị Ngưu cắn mông.
Nghĩ đến điều này, ánh mắt Khương Tự dời xuống người Nhị Ngưu, ánh mắt phức tạp.
Hai lần gặp Nhị Ngưu đều thấy nó cắn mông người khác, trước kia không biết Nhị Ngưu lại có đam mê này.
Nghĩ đến kiếp trước Nhị Ngưu thường xuyên lè lưỡi thân mật liếm lòng bàn tay của nàng, khóe miệng Khương Tự giật giật.
Đây cũng không phải thói quen tốt, phải sửa!
Nhị Ngưu dù không biết suy nghĩ trong lòng Khương Tự, lại tựa như có thể phát giác loại cảm xúc ghét bỏ của nữ chủ nhân, trong miệng kêu ư ư lắc mạnh cái đuôi.
Úc Cẩn vuốt vuốt lớp lông xù trên đỉnh đầu chú chó, cười nói: “ Khương cô nương hiểu lầm, ta chỉ là mang theo Nhị Ngưu tùy tiện dạo chơi, nhưng mà Nhị Ngưu……”
Úc Cẩn do dự một chút, phía sau không chắc có nên nói ra miệng hay không.
Dính đến Nhị Ngưu, Khương Tự nhịn không được hỏi: “ Nhị Ngưu làm sao?”
Khương Tự vừa hỏi, Úc Cẩn đúng lý hợp tình nói ra câu phía sau: “ Nhị Ngưu từ trên người tên nam tử kia ngửi được hương vị của Khương cô nương, cho nên mới không thả hắn đi.”
Thật tức quá mà, dựa vào cái gì mà trên người tên nam nhân kia sẽ có mùi của nàng!
Lý trí nói cho Úc Cẩn, nhìn quần áo cử chỉ của nam tử nọ nom bộ là hạng lưu manh đầu đường, Khương Tự liên hệ với hắn không có khả năng thân thiết, người kia nhiều lắm là tên chân chạy thôi.
Thế nhưng, vẫn rất rất tức giận làm sao bây giờ?
Sắp tức đến nổ tung nhưng trên mặt Thất hoàng tử lại là tươi cười mây trôi nước chảy, một chút cũng không dám để cho thiếu nữ trước mắt nhìn ra mánh khóe.
“ Nói bậy bạ gì đó?” Hai gò má Khương Tự nóng lên, hận không thể đá cho Úc Cẩn một cước.
“Gâu gâu.” Lúc này Nhị Ngưu sủa lên, dường như là đang phụ họa với chủ nhân.
Úc Cẩn cười nhạt một tiếng: “ Cho nên ta đoán người kia hẳn là chân chạy thay cho Khương cô nương, các người vừa mới gặp nhau tại Thiên Hương trà lâu.”
“ Cho nên?” Khương Tự liếc xéo hắn.
Úc Cẩn sắc mặt nghiêm túc: “Ta cảm thấy bàn về bản lĩnh chân chạy ta so với người kia mạnh hơn chút, hơn nữa Khương cô nương sai sử người kia phải bỏ tiền, mà ta là bán mình trả nợ, không cần tiền.”
Khương Tự cười lạnh: “ Nhưng ta chính là cảm thấy sai sử người kia thuận tay hơn. Huống chi Dư công tử là bạn tốt của huynh trưởng ta, nếu thật sự để ngươi thành chân chạy sai sử, huynh trưởng ta biết sẽ là người đầu tiên không đáp ứng.”
Nàng lui lại một bước, trên mặt khôi phục bình tĩnh: “ Dư công tử đừng nói mấy lời không thiết thực này nữa, một ngàn lượng bạc này ngươi có tiền thì trả, không có tiền thì thôi. Ngươi ta không thân chẳng quen, nam nữ khác biệt, về sau vẫn nên chú ý khoảng cách cho thỏa đáng.”
“Khương cô nương nói rất có đạo lý.” Úc Cẩn rũ mắt, đôi mắt dưới lớp lông mi dày rậm thon dài phủ xuống một tầng bóng đen, hiện ra sự cô đơn vô bờ.
Người dung mạo đẹp mắt luôn luôn chiếm tiện nghi, nhìn thấy bộ dạng này của hắn, A Man vẫn luôn không lên tiếng cũng nhịn không được mà đồng tình thay.
Cô nương hình như hơi vô tình rồi.
Úc Cẩn rất nhanh lại cười: “ Đã như thế, ta đành phải cố gắng tích lũy tiền vậy, vừa có tiền sẽ trả ngay cho Khương cô nương.”
Dứt lời không đợi Khương Tự trả lời, Úc Cẩn ôm quyền thi lễ, vỗ vỗ Nhị Ngưu: “ Nhị Ngưu, đi.”
Thấy tốt thì thu, lần sau lại đến, đây là đạo lí quyết định.
Úc Cẩn mang theo chó lớn dứt khoát rời đi, lưu lại Khương Tự một hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Hình như lại bị tên khốn kia hố rồi, vừa có tiền chính là ý gì?
“ Cô nương, người ta đã đi rồi.”
“ Hả?”
“Chúng ta không đi sao?”
Cô nương hình như có chút không nỡ nha.
“ Đi.”
Chủ tớ hai người đi khoảng một khắc đồng hồ thì đã có thể trông thấy cửa chính Đông Bình Bá phủ, bình thường trước cửa lớn không mấy náo nhiệt vậy mà lúc này lại tụ tập không ít người.
“ Cô nương, trong phủ chúng ta có phải xảy ra chuyện rồi không?”
Khương Tự dừng lại.
Nàng âm thầm trợ giúp đem cuộc đọ sức giữa Lưu tiên cô cùng Nhị thẩm đặt ngay dưới mắt toàn bộ người trong kinh thành, Nhị thẩm tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết.
Phiền toái của Lưu tiên cô cũng nên tìm tới rồi.
“Tứ muội, thì ra muội ở chỗ này.” Khương Trạm bước nhanh tới, trên mặt mang theo nụ cười cười trên nỗi đau của người khác, “ Bà già thần côn giả danh lừa bịp bị người ta tìm tới cửa rồi.”
Khương Tự vuốt vuốt mi tâm, bất đắc dĩ hỏi: “Nhị ca rất muốn thấy Lưu tiên cô xui xẻo?”
“Đương nhiên, ta với Nhị tỷ mặc dù tính tình không hợp, nhưng chúng ta dù sao cũng là người một nhà, bà cốt này há miệng liền nói Nhị tỷ bị tà ma ám người, làm Nhị tỷ mất sạch mặt mũi, ta có thể nhìn bà ta thuận mắt mới là lạ đó.”
Ngẫm lại đều cảm thấy nghĩ mà sợ, Nhị tỷ tốt xấu gì cũng đã gả cho người ta, lại rất được tổ mẫu yêu thích, gặp phải việc này cũng lãnh đủ, lúc ấy nếu bà cốt mà chỉ Tứ muội thì làm sao bây giờ?
Tứ muội không có mẫu thân che chở, lại từ hôn, đến lúc đó chỉ sợ sẽ không ở nổi trong Bá phủ nữa.
Khương Tự yên lặng nhìn huynh trưởng.
“ Sao vậy, ta nói không đúng sao?” Khương Trạm phát hiện Khương Tự khang khác, sờ sờ cái mũi.
“ Không, nhị ca nói rất đúng.” Khương Tự nhón chân lấy lá rụng dính trên đầu vai Khương Trạm xuống.
Huynh trưởng của nàng mặc dù không có tài hoa xuất chúng cùng tâm tư tinh tế, nhưng một trái tim hết lòng này thì ai cũng không sánh bằng.
Khương Trạm cười rộ lên, kéo kéo Khương Tự: “ Đi, nhị ca mang muội đi xem náo nhiệt.”
Khương Tự bị Khương Trạm kéo đến dưới một gốc cây đại thụ trước cửa phủ Đông Bình Bá.
“ Này, nhìn thấy vị phụ nhân mặc áo lam kia không, con trai của phụ nhân đó sau khi uống qua nước bùa của Lưu tiên cô liền bị tiêu chảy chết rồi……” Khương Trạm nói xong liền kín đáo đưa một vật cho Khương Tự.
Khương Tự cúi đầu nhìn, lại là một hộp gạo nếp hoa.
“ Tứ muội nếm thử đi, tên Trương thọt ở phố Bắc Đại bán gạo nếp hoa thơm ngọt nhất đó.”
Khương Tự cầm lấy hộp gạo nếp hoa nhịn không được bật cười.
Xem náo nhiệt ăn gạo nếp hoa, đây là thiết yếu của người kinh thành mà.
Trên thềm đá trước cửa Đông Bình Bá phủ, quản sự chắp tay với phụ nhân áo lam: “ Phủ chúng ta chỉ là mời Lưu tiên cô tới làm phép, tuyệt không ngờ rằng Lưu tiên cô còn từng trị chết người. Vị đại tẩu này xin chờ một lát, Lưu tiên cô nếu hại con của ngài, phủ chúng ta phủ nhất định sẽ không bao che……”