Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ

Chương 33: 33: Lên Núi 3



Mới hái được vài cái, cô đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa, Hứa Khả Nhân vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, may mắn là cô có dự kiến trước, tận dụng thời gian để đưa cây con vào không gian trước, nếu không trở về trễ một chút sẽ bị bắt gặp!Trương Viễn không biết những động tác nhỏ của Hứa Khả Nhân, thấy cô thành thật ngồi hái nấm ở đây, cũng không chạy lung tung, trái tim lo lắng của anh cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

“A! Con gà rừng này thật béo!”Hứa Khả Nhân kêu lên, cũng mặc kệ nấm, đứng dậy và chạy thẳng đến trước mặt Trương Viễn.

Đôi mắt long lanh nhìn con gà rừng trong tay Trương Viễn, suýt nữa chảy nước miếng!Ngoại trừ lúc vừa mới tỉnh lại ở niên đại này cô mới được uống một bát canh gà, cô chưa từng nhìn thấy thịt, điều này khiến một người thích ăn thịt như cô cảm thấy rất khó chịu.

Nói ra thật chua xót, khi cô vừa tỉnh lại, Trương Viễn định bồi bổ cho cô nhưng lại bị chú Đổng ngăn lại, bởi vì chú Đổng nói bụng dạ cô yếu, vừa mới tỉnh lại nên hai ngày này chỉ có thể ăn đồ ăn thanh đạm.

Không có biện pháp chỉ có thể chịu đựng, hiện tại Trương Viễn chủ động đem gà rừng đưa đến trước mặt cô, chẳng lẽ hiện tại cô không cần ăn kiêng nữa sao!Trương Viễn dường như biết Hứa Khả Nhân đang nghĩ gì, anh gật đầu dưới ánh mắt mong đợi của cô, “Chú Đổng nói, bây giờ em đang khôi phục rất tốt, em có thể từ từ ăn một ít thịt, không thể ăn nhiều dầu mỡ.

““Yeah! Lão công, anh thật lợi hại!” Hứa Khả Nhân kích động đến mức hét lên toàn bộ những từ chỉ có ở kiếp trước.

Trương Viễn nhíu mày, “lão công” có nghĩa là gì, là chồng sao, sao nghe lạ vậy.

Tuy trong lòng rất khó hiểu nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, nhìn thấy cô vui vẻ, Trương Viễn cũng rất vui, có người từng nói với anh rằng hạnh phúc lớn nhất của người đàn ông là vợ con êm ấm trên giường, lúc đó anh còn không tin.

Nhìn nụ cười lúc này của Hứa Khả Nhân, dường như anh cũng có cảm giác đó!“Chúng ta hãy xử lý con gà ở trên núi và mang nó về nhà.

Trở về không tiện xử lý.

Hiện tại mặc dù không có nghiêm ngặt, nhưng vẫn sẽ chọc cho một ít người ghen tị.

”“Được, bên kia có một con suối nhỏ, anh đem con gà qua bên kia xử lý, vợ, em ở chỗ này hái nấm đi, anh làm xong lại tới giúp em.

“Trương Viễn nói xong, liền mang theo một con gà rừng và một cái liềm, đi đến con suối mà anh đề cập.

Hứa Khả Nhân cũng tiếp tục công việc hái nấm của mình, khu vực này có khá nhiều nấm, cũng không biết trong lòng cô đang nhớ thương con gà kia hay là như thế nào, tốc độ hái nấm của Hứa Khả Nhân nhanh hơn vừa nãy, chỉ trong chốc lát đã chất đầy nửa giỏ, trong đó có rất nhiều nấm đã bị cô lén bỏ vào không gian.

Khi Trương Viễn quay trở lại, trước mắt Hứa Khả Nhân đã trống không một khoảng lớn.

Trương Viễn quấn con gà rừng đã làm sạch sẽ bằng một chiếc lá bự, tay kia cầm hai con cá trắm cỏ lớn được buộc vào nhau bằng một cây gì đó.

Khóe miệng Hứa Khả Nhân giật giật.

Anh cũng thật may mắn, đi đến đâu cũng không tay trắng đi về.

Trương Viễn cất đồ đạc đi, đi đến chỗ Hứa Khả Nhân cách đó không xa, ngồi xổm xuống chuẩn bị cùng Hứa Khả Nhân hái cho xong nấm.

Nhưng lại bị Hứa Khả Nhân ngăn lại: “Anh mang giỏ nấm này về nhà trước đi”.

Chỉ có một cái sọt, nấm hái xong không có chỗ để lấy đi cũng không dễ dàng, những cây nấm còn lại nếu không nhanh chóng hái, mà để ở trên núi, bị dã thú đạp hư hết thì phải làm sao.

Loại chuyện này cũng không phải chưa từng phát sinh, nguyên chủ cũng đã từng nghe qua mấy lần.

“Một mình em ở trên núi có được không?” Trương Viễn không nghĩ tới khu vực này lại có nhiều nấm như vậy, mấy ngày trước anh chỉ là tùy tiện nhìn thoáng qua, liền biết nơi này nấm bắt đầu mọc, nếu như anh biết sớm hơn một chút, nhất định đã mang thêm một cái giỏ lên núi.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.