Con chuột trong cốp xe vẫn chưa chịu nằm yên.
Ánh mắt khó hiểu của Điền Mạn quét xung quanh một vòng, lúc nhìn về đuôi xe thì ngừng lại một lát.
Hướng Gia Quân lấy lại tinh thần, vội vàng mở miệng nói: “Tôi có nghe thấy!”
Người phụ nữ nhìn cậu: “Là tiếng gì thế nhỉ?”
Cậu cầm đèn pin hướng về phía đuôi xe nhưng lại chiếu đèn ra xa hơn, trả lời rất tự nhiên như thể Điền Mạn đang chuyện bé xé ra to: “Ngoài ruộng có chuột chứ gì nữa, chả lẽ cô không biết?”
Điền Mạn lẩm bẩm lặp lại: “Chuột à?”
Cô nhìn thoáng qua bờ ruộng.
Đồng ruộng tối om không biết đang cất giấu thứ gì làm cho người ta không khỏi suy nghĩ lung tung.
Hướng Gia Quân vừa cầu nguyện con chuột bạch kia nghỉ giải lao vừa nhìn chăm chú vẻ mặt người phụ nữ, thấy cô vẫn mang vẻ nghi ngờ nhưng ít nhất là không dò hỏi nữa.
Trước khi đi, Điền Mạn lại hỏi thêm một câu: “Ở trên xe cả ngày rồi, không thấy khó chịu à?”
Lòng cậu chùng xuống nhưng nụ cười vẫn treo trên gương mặt: “Cám ơn đã quan tâm, không khó chịu.”
Vận may của Hướng Gia Quân không tốt lắm.
Hai ngày nay đi đường trời đều nắng chói chang, cơ bản là ban ngày cậu không dám ra ngoài nên chỉ có thể trốn mãi ở trong xe.
Thời gian dài khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ.
Đợi Điền Mạn đi rồi Hướng Gia Quân mới chui xuống ghế sau rồi đập đập nắm tay vào lưng ghế, dường như con chuột bạch kia cảm nhận được sự uy hiếp của cậu nên lập tức yên tĩnh.
Rốt cuộc cậu cũng được thả lỏng, ngửa mặt nằm xuống ghế thoải mái hưởng thụ sự yên tĩnh đã lâu không gặp này.
Chuột ồn người cũng ồn, không ngờ là lúc này cậu lại thấy hơi nhớ lũ xác sống.
Xác sống sẽ không nói lung tung cũng sẽ không giấu diếm cả một bụng ý xấu, thẳng thắn thành thật, đáng yêu biết bao nhiêu.
Nếu không tính tính tình nóng nảy và thực đơn ghê rợn thì so ra chúng còn thân thiện hơn mấy người ở ngoài nhiều.
Từ nhỏ cậu đã như vậy rồi, gần như rất khó hòa nhập với đám đông.
Ngoại trừ thầy Hạ, những người khác đều không thể chung sống tốt đẹp với cậu được.
Hướng Gia Quân nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng Hạ Trầm bị mấy chiếc xe che khuất, giấu ở trong bóng đêm.
Rõ ràng đối với cậu mặt trời rất nguy hiểm, vậy mà giờ cậu lại mong đêm tối nhanh trôi qua vì như thế thì thầy Hạ có thể quay trở về trong xe.
Thật là lạ.
***
Đêm nay giấc ngủ của Hướng Gia Quân cứ chập chờn.
Con chuột ở cốp xe thỉnh thoảng đập lộc cộc vài tiếng, còn lòng cậu thì vẫn luôn lo lắng cho sự an toàn ở bên ngoài.
Cảm giác lâu như thể đã trôi qua nửa thế kỷ, cửa sổ xe đột nhiên bị gõ vang.
Cậu mơ màng mở mắt, nhờ ánh trăng mà nhìn thấy Hạ Trầm đứng bên ngoài, gương mặt anh như cũng được ánh trăng nhuộm lên vẻ ôn hòa.
Lòng Hướng Gia Quân yên ả trong nháy mắt, nhổm dậy mở cửa cho anh rồi hỏi với giọng hơi khàn: “Mấy giờ rồi?”
Cổ tay bỗng nhiên cảm nhận được lớp kim loại ấm áp, cậu cúi đầu nhìn, là thầy Hạ tháo đồng hồ của anh xuống rồi đeo lên tay cậu.
Trên vòng dây đồng hồ vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Hạ Trầm, hiện tại đang áp lên mạch máu của cậu khiến Hướng Gia Quân không khỏi ngây ngẩn.
“Đỡ phải hơi một tí là hỏi,” Hạ Trầm nhẹ nhàng nói, “tặng cho em.”
Hướng Gia Quân cảm động, nâng tay lên nhìn nhìn.
Cậu vừa mới tốt nghiệp hai năm, lúc này đồng hồ của thầy Hạ đeo ở trên tay cậu trông giống như một đứa nhỏ lén mặc quần áo của người lớn vậy.
Cậu thấp giọng cảm thán: “Thầy Hạ ơi, tôi cảm thấy như mình vừa biến thành ông chú trung niên dầu mỡ á.”
Trong bóng tối, cậu nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Hạ Trầm vang lên với thái độ thay đổi 180°: “Hướng Gia Quân, đừng nghĩ là tôi theo đuổi em thì sẽ không đánh em.”
Cậu cười khan hai tiếng, vô cùng tự giác chui lên ghế lái rồi ôm chân nịnh nọt: “Tôi lái xe nha, anh nghỉ ngơi trước đi, nhìn quầng thâm mắt này có khi xác sống còn nhận nhầm anh thành gấu trúc luôn đ…”
Hướng Gia Quân đang nghiêm túc nói nhảm thì sau gáy bị đánh một cái không nặng không nhẹ, sau đó cậu nghe tiếng bước chân rời đi rồi lại xuất hiện ở bên phải, thầy Hạ ngồi vào ghế phó lái, trước khi nhắm mắt còn dặn dò: “Trời sáng thì gọi tôi.”
Cậu liếc nhìn đồng hồ, còn chưa đến năm giờ, cậu ừ một tiếng đồng ý rồi để Hạ Trầm yên tâm ngủ.
Thời tiết hôm nay so với mấy ngày trước chỉ hơn chứ không kém.
Ánh bình minh phủ hơn nửa bầu trời, mặt trời rực đỏ đến đáng sợ, chỉ vừa mới mọc lên mà đã khiến người ta cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng bất thường.
Hướng Gia Quân kéo mũ áo thấp xuống, cố lờ đi cơn đau nhức trên người, kiên trì chịu đựng trong chốc lát nhưng lòng lại thấy có gì đó không ổn.
Trong khoảng thời gian này khí hậu quá khác thường.
Tháng tư, đầu tiên là mưa lớn liên miên rồi ngay sau đó lại là mấy ngày nắng gắt liên tục, hơn nữa nhiệt độ hôm nay chắc hẳn có thể sánh bằng với giữa hè.
Nhưng phỏng đoán này của cậu cũng vô lý và chẳng thực tế chút nào.
Ông trời làm gì có mắt, thiên nhiên cũng đâu có tai, chẳng lẽ còn biết được dịch xác sống bùng phát rồi phối hợp làm mấy chuyện bất thường?
Ánh nắng chói chang khiến Hạ Trầm không thể ngủ tiếp, phản ứng đầu tiên khi tỉnh lại là giơ tay che mắt.
Ven đường vẫn là đồng ruộng mênh mông và cỏ cây bừng bừng sức sống dù nhiều ngày không có ai chăm bón.
Thế nhưng lúc này đây, những tán lá xanh phản chiếu ánh mặt trời chỉ làm cho người ta cảm thấy khô nóng khó chịu.
Cổ tay Hướng Gia Quân bị nắm lấy, giọng nói vừa tỉnh ngủ của Hạ Trầm vang lên bên tai cậu: “Dừng đi, tôi đổi với em.”
Cậu bướng bỉnh: “Anh còn chưa tỉnh hẳn, đừng có đụng phải xe của hai đứa nhỏ.”
Hạ Trầm ngước mắt nhìn phía trước, không biết có phải là ảo giác của anh hay không nhưng đoàn xe có vẻ đi chậm hơn so với ngày hôm qua.
Anh nhìn sang đồng hồ trên cổ tay cậu, bảy giờ năm phút, hoàn toàn không phù hợp với mặt trời đỏ rực đang treo ở chân trời.
“Ai đụng phải ai hả, em thử nhớ lại xem.” Hạ Trầm tàn nhẫn nhắc lại quá khứ đen tối của Hướng Gia Quân.
Anh nhìn cả người cậu gần như phơi ra dưới ánh nắng mà còn cố chịu đau không nói, gấp đến mức không muốn nhiều lời cãi nhau với cậu nữa: “Dừng xe nhanh, tránh xuống ghế sau đi.”
Hướng Gia Quân còn đang do dự, quay đầu thoáng thấy vẻ mặt lạnh lùng của thầy Hạ như sắp nổi giận tới nơi thì lập tức dẫm chân phanh dừng xe Jeep lại, sau đó thành thành thật thật chui xuống ghế sau ngồi.
“Sức lực khôi phục chút nào chưa?” Thầy Hạ thay cậu ngồi vào ghế lái, sau khi khởi động xe thì cất tiếng hỏi.
Hướng Gia Quân tránh sau lưng ghế, vốn định trả lời cũng ổn nhưng đột nhiên lại nghe thấy âm thanh truyền tới từ cốp xe, thế là mạch suy nghĩ của cậu quẹo ngang.
Chính con chuột này là nguyên nhân khiến cậu bị cảm nhiễm, theo lý thuyết thì tình trạng bệnh chắc hẳn sẽ không khác nhau lắm.
Nó cáu kỉnh như vậy, liệu có phải cũng vì cùng một lý do khiến cậu dễ nổi nóng trong hai ngày qua không?
Nhưng xét về mặt tốt thì đến nay con chuột vẫn sống rất khỏe mạnh, vậy nghĩa là mạng cậu tạm thời vẫn còn dài.
“Thầy Hạ này,” cậu hỏi ngược lại, “anh đã cho con chuột kia ăn gì chưa thế?”
Hàng ghế trước im lặng, xem ra là quên rồi.
“Thầy Hạ đúng là người hay quên ha.” Hướng Gia Quân không bỏ qua cơ hội để cười nhạo Hạ Trầm, rướn đến vỗ vỗ bả vai anh, “Dừng xe chút, anh đi lấy lồ ng chuột đến đây đi, cho nó ăn được không?”
Hạ Trầm quay đầu nhìn cậu, “Nó cắn em, em còn đút nó ăn?”
Dù nói thế nhưng anh vẫn dừng lại rồi xuống xe đi đến cốp lấy lồ ng chuột cho cậu.
Hướng Gia Quân nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của Hạ Trầm, cực kỳ nghi ngờ là do anh cố ý không cho ăn, bỏ đói con chuột đó mấy ngày để trả thù.
Sao lại thấy đáng yêu thế này.
Hạ Trầm cầm cái lồ ng lên xe với vẻ mặt khó chịu, lồ ng trong suốt vừa tiếp xúc ánh nắng thì chuột bạch bên trong lập tức gào rú chạy loạn, để nó vào bóng râm thì tiếng kêu của con chuột quả nhiên cũng dịu đi rất nhiều.
Suy đoán của Hướng Gia Quân được chứng thực, tình trạng của người và chuột đúng là không khác mấy.
Cậu ngẩng đầu nhìn thầy Hạ, phát hiện anh cũng đang nhìn chằm chằm cái lồ ng như suy tư điều gì, vội hỏi: “Anh nghĩ gì thế?”
“Không có gì,” Hạ Trầm ngước mắt, trả lời với giọng bình thản không gợn sóng, “chỉ là đang cố nhịn suy nghĩ muốn ném nó vào xe Hầu Chí Thành.”
Tốt lắm, không hổ là thầy Hạ, lúc nào cũng tàn nhẫn hơn cậu.
Bọn họ nhanh chóng đuổi kịp những người khác, đoàn xe yên bình chạy hết cả buổi sáng, đến khi quá mười hai giờ mặt trời treo ở trên đỉnh đầu thì Trang Phàm mới ra hiệu cho cả nhóm dừng lại.
Hơi nóng bốc lên cuồn cuộn từ mặt đường như thể sắp biến thành ngọn lửa màu vàng kim, xe ô tô thì biến thành lò nướng, oi bức vô cùng.
Điều hòa ô tô đã trở thành thứ xa xỉ ở tận thế, chẳng có ai dám tùy tiện mở nó dưới tình hình xăng chẳng còn bao nhiêu.
Mỗi xe có một người đi xuống bàn bạc.
Hạ Trầm vừa đi chốc lát đã quay lại, chỉ mấy giây đóng mở cửa xe mà đã có không ít hơi nóng ùa vào.
“Thời tiết này không thích hợp lên đường.” Hạ Trầm ngồi ở ghế lái, quay đầu lại nói với Hướng Gia Quân, “Trang Phàm bảo phía trước có một điểm tham quan, hôm nay chúng ta sẽ nghỉ chân ở đó.”
Hướng Gia Quân gật đầu.
Cậu cũng không muốn thầy Hạ mệt mỏi quá độ, đã đi hai ngày đường, một người dù khỏe mạnh đến đâu cũng phải được nghỉ ngơi.
“Điểm tham quan ấy có xa không?”
“Không xa lắm, có thể đến trước khi mặt trời lặn.” Hạ Trầm khởi động xe, cùng đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước..