Thẩm Miên đút tay vào túi quần ung dung bước đi theo định vị mà Ưng Thừa Tướng mở ra cho cô.
Ít ra thì nó cũng không vô dụng đến nổi không biết làm gì.
Cô cứ đi theo định vị mà đi đến một tòa nhà nhỏ bên trong con hẻm tối tăm.
Có lẽ nơi này là nơi tổ chức hay sào huyệt gì đó của bọn buôn bán chợ đen.
Thẩm Miên cao mày định bước vào nhưng bị bảo vệ ngăn lại.
“Mật mã?” Tên bảo vệ to cao bên hông còn mang một thanh nhật luân kiếm, ánh mắt dữ tợn cùng khuôn mặt đầy xẹo hỏi.
Thẩm Miên quay sang Ưng Thừa Tướng.
“Mật mã kìa?” Cô đi đến đây là vì nhiệm vụ chứ biết cái bép gì đến mật với mã.
Hay cô trực tiếp giết mấy tên này rồi đi vào lấy đồ luôn cho nhanh nhỉ.
Phiền phức quá rồi.
Ưng Thừa Tướng đen mặt.
Đầu ký chủ quả nhiên toàn cơ bắp.
Đụng cái là muốn đánh người thì ai yêu cho nổi.
“Vừng ơi mở ra.”
Thẩm Miên nghe xong liền bụp miệng cười.
Nơi như chợ đen mà đặt cái mật mã kiểu gì vậy.
Tác giả đến suy nghĩ mật mã cho chợ đen cũng lười hả.
“Cô đừng có than oán.
Đặt mật mã càng dễ càng khó đoán đấy.”
Thẩm Miên nhúng vai làm bộ dạng khinh bỉ.
Mấy cái lý sự này chỉ có thể lừa dối trẻ con mà thôi.
Một đại lão ăn chơi bốn phương nổi danh như cô mà tin thì cô sẽ trồng chuối đi qua cái cửa này.
Độc thoại trong lòng là vậy nhưng cô vẫn nói mật mã cho tên bảo vệ rồi ung dung đi vào.
Bên trong và bên ngoài chợ đen chẳng khác gì nhau toàn những người mặc đồ đen cùng với những ánh đèn lờ mờ không ai nhìn rõ mặt ai.
So với bên ngoài yên tĩnh thì bên trong ồn ào hơn nhiều.
Bọn họ hình như đang bàn tán về vật được mang lên sàn đấu giá tối nay.
Thẩm Miên đứng khoanh tay dựa vào tường quan sát và lắng nghe từng âm thanh, cử chi của những kẻ xung quanh.
Trong này cũng thật hỗn loạn.
Có thương nhân, có quan lại, cũng có rất nhiều kẻ ngoại quốc.
“Vị công tử xinh đẹp này, không biết ngài đến đây làm gì? Có nhã hứng đến bàn của chúng tôi không?”
Đột nhiên có một cô gái ăn mặc gợi cảm, ỏng a ỏng ẹo đến bên cạnh Thẩm Miên gọi mời.
Thẩm Miên đưa khuôn mặt chán ghét nhìn cô ta.
Ở nơi này có những thứ này cũng không có gì làm lạ.
Có cầu thì phải có cung thôi.
“Bàn chúng tôi ở phía kia, công tử đến uống với chị em chúng tôi ít ly, chắc chắn sẽ có thưởng hậu hĩnh.” Cô ta nhếch mép nhìn Thẩm Miên từ trên xuống dưới với ánh mắt thèm khát.
Dù trong hoàn cảnh ánh sáng mập mờ cô ta cũng thấy được tên nam nhân trước mắt này thật sự rất xinh đẹp.
Có tướng mạo ắt sẽ khuôn mặt mà người như vậy đến chỗ này chỉ có thể muốn tìm người bao nuôi.
Đêm nay cho dù không mua được vật tốt thì ít ra cũng có một tên nam nhân xinh đẹp hầu hạ.
“Cút.” Thẩm Miên nhìn thấy bàn tay dơ bẩn của cô ta sắp chạm vào mình liền tránh đi.
Cái nhan sắc của nguyên chủ đúng là tai hại.
Đã đẹp hơn nữ chính còn chuyên thu hút ong bướm đến gây phiền phức.
Ưng Thừa Tướng nhúng vai việc này nó cũng không biết phải biện hộ thế nào.
Nguyên chủ thật sự rất xinh đẹp, là một loại xinh đẹp ăn sạch cả nam lẫn nữ.
Trong cốt truyện sau khi Tề Bắc Thần nhìn thấy Tề Lục Hề mặc nữ trang quả thật có chút rung động.
Hắn sợ bản thân đi quá xa giới hạn gây ra chuyện loạn luân, loại hận việc bị lừa dối bao nhiêu năm mới giế.t chết Tề Lục Hề.
Có một đoạn không được tiết lộ để tránh làm mất hình tượng nam chính trong lòng độc giả rằng, Tề Bắc Thần sau khi giết Tề Lục Hề đã cho người họa rất nhiều chân dung của nàng rồi treo trong mật thất đêm đêm nhìn hình nàng mà thủ d*m.
Nhưng đoạn này chỉ là sơ qua còn chứng thực có thật hay không vẫn còn chưa rõ ràng được.
Tác giả quá bảo vệ hình tượng nam chính nên đã xóa sạch sẽ những đoạn này.
Nhưng bút đã đặt xuống cho dù xóa bằng cách nào cũng không sạch được.
Cô ta thấy Thẩm Miên né tránh mình liền cau mày không hài lòng.
Đáng chết, ở nơi đây cô ta có bao nhiêu tiếng tăm, biết bao nhiêu người muốn hậu hạ cô ta đó biết không.
“Đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”
Thẩm Miên nghe xong liền bật cười.
Câu này không phải cô nên nói cho cô ta nghe sao.
Sống lâu như vậy mới có kẻ dám hâm dọa cô đấy.
Thật sợ hãi mà.
“Ký chủ, cô bình tĩnh chút đừng gây chuyện.” Ưng Thừa Tướng nhìn khuôn mặt đầy hứng thú với việc sắp đánh người của Thẩm Miên thì khóc không ra nước mắt.
Nó nhìn người trước mắt bằng ánh mắt thương hại mà thầm cầu nguyện.
Cùng lúc này một thân hình quyến rũ khác cũng ỏng a ỏng ẹo không khác gì con rắn đang bò đi tới, giọng điệu đầy châm chọc.
“Ngọc Cơ.
Sao lâu vậy? Có mỗi một tên nam nhân mà cô cũng không mua được sao?”
Thẩm Miên nghe giọng nói này liền chớp chớp mắt, hứng thú như được nhân lên gấp trăm lần.
Nữ chính Lạc Bảo Châu đại nhân cũng ở đây.
Xem ra sắp có trò vui rồi.
Nếu không có cô sẽ tạo ra trò vui cho bọn họ thưởng thức.