Tiếng chuông báo kết thúc buổi học, hôm nay là ngày tốt nghiệp của học sinh cuối cấp.
Hiện tại, lớp mười hai vẫn đang nức nở khóc lóc kí lưu bút thì Lư Thanh đã ra khỏi đó.
Chạy dọc theo con đường quen thuộc, suốt ba năm nay cô ngày nào cũng đi trên đoạn đường này, để đến chỗ cậu ấy – Thẩm Tư Nam.
“Tư Nam, mày đoán xem, lát nữa cô em Lư Thanh đó có đến không?”
“Cần gì phải đoán, đương nhiên là đến rồi.” Hai cậu bạn trêu đùa nhau, chỉ có Thẩm Tư Nam đứng dựa vào tường, khuôn mặt bày ra vẻ khó chịu.
“Cô ta đến thì sao? Liên quan gì đến tao?”
Hai người kia thấy anh có vẻ cáu gắt liền im lặng.
Xem ra Thẩm Tư Nam đối với Lư Thanh vô cùng chán ghét.
Cũng phải thôi, cái cô gái Lư Thanh này kiên trì bám theo Thẩm Tư Nam suốt ba năm.
Đưa nước, đưa đồ ăn sáng, rồi còn làm nũng đòi anh chỉ bài nữa.
Cậu bạn tóc tém, trông có vẻ ngổ ngáo kia cảm thán: “Đúng vậy, không liên quan đến mày.
Mà hình như dạo này cô ta đổi sang thích tao rồi hay sao á.
Thấy toàn nhìn tao thôi.” Giọng điệu đùa cợt không ngớt.
Anh chàng bên cạnh lo lắng thấp thỏm, nháy mắt ra hiệu cho cậu ta im miệng, nhưng với cái bộ não của cậu ta làm sao mà hiểu, lại tưởng anh ta đồng ý với mình, nói tiếp: “Nói thật, tao thấy Lư Thanh ấy cũng rất xinh đẹp! Nếu thích tao thì tao cũng…”
“Im miệng! Lư Thanh đó chỉ là một con nhỏ không có mẹ, suốt ngày lẽo đẽo theo tao làm đủ trò nhìn là biết không được dạy dỗ tử tế.
Mặt mũi có xinh thì cũng để trưng mà thôi, mày xem đến cái bài toán đơn giản cũng nhì nhèo bắt tao hướng dẫn cả buổi chiều.”
“Ừ, tao biết rồi, nhưng sao mày lại quát vào mặt tao?” Cậu ta hoảng sợ, đứng xa anh ra, yếu ớt nói.
Lúc này, Thẩm Tư Nam mới nhận ra mình ban nãy mất khống chế, liền bình tĩnh lại bỏ đi.
“Nó sao vậy?” Cậu ta nhìn theo bóng dáng anh, thắc mắc hỏi người bên cạnh.
“Mày đó, quá kém.”
Là bạn thân của Thẩm Tư Nam, anh ta sao có thể không nhận ra, cái tên thiếu gia này thích con gái nhà người ta đến chết đi được, mà vẫn còn sĩ diện không chịu nhận.
Còn cái tên ngáo ngơ này cứ thích châm dầu vào lửa.
Lư Thanh núp đằng sau bức tường, cắn môi nén lại tiếng khóc nức nở, tay bấu chặt lấy quyển sổ.
Cô đứng trân trân ở đấy, may mắn hôm nay hai khối dưới được nghỉ, còn lớp mười hai thì tập trung hết ở lớp liên quan nên chẳng có ai đi đến chỗ này cả.
Một lúc lâu sau, cô mới bình tâm lại, ổn định cảm xúc, có vẻ như ba năm qua của cô uổng phí rồi.
Cứ sáng sớm là lại đi chạy bộ, chỉ là muốn ở cùng anh một chút.
Mỗi lần anh có trận bóng nào cũng đều đi mua nước, xem anh chơi bóng, nhưng chưa lần nào anh nhận nước của cô cả.
Thẩm Tư Nam nhiều lần từ chối cô thẳng thừng nhưng Lư Thanh cô vẫn cố chấp theo đuổi anh.
Dù anh có hơi độc miệng, nhưng anh chưa từng động chạm gì đến lòng tự trọng của cô cả, vậy mà hôm nay…
Thì ra đối với anh cô chính là như vậy!
“Lư Thanh? Sao bà lại ở đây? Cả lớp đang bàn tí nữa đi chơi kìa!”
“A! Ra ngay!”
Vốn dĩ hôm nay là ngày chia tay lớp, rồi mọi người sẽ nghênh đón kì thi quan trọng.
Lư Thanh ban đầu muốn thi vào đại học A vì cô nghe bóng gió được là Thẩm Tư Nam muốn vào đó.
Bây giờ đổi nguyện vọng vẫn chưa muộn, đại học A đó lấy điểm rất cao, với trình độ của Lư Thanh thì có thể nói là không thể với tới.
Cũng giống như tình cảm cô dành cho Thẩm Tư Nam vậy.
Cô biết anh là thiếu gia nhà giàu, gia đình có quyền có thế, ấy thế mà vẫn bất chấp theo đuổi anh.
Thẩm Tư Nam có ngoại hình chuẩn nam thần, học lực lại giỏi, chơi thể thao cũng giỏi.
Nói chính xác thì anh là hình mẫu tình đầu của nhiều cô gái, trong đó có Lư Thanh.
Vì vậy ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã thích anh rồi, thích đến tận bây giờ.
Nhưng cô sẽ…!không thích anh nữa!.