Lâm Tô Tô là quân cờ cực kì quan trọng trong tay Lâm Hách.
Cả kiếp trước hay kiếp này đều như thế.
Nhưng chỉ khác là kiếp này, cậu đã khéo léo tránh ra, dưới sự bảo bọc của An Kính mà an toàn trở mình.
Lâm Hách không phải ngu.
Lão ta thừa biết Lâm Tô Tô đã hoàn toàn trở mặt với mình.
Vở kịch tình cha con diễn bao nhiêu năm qua cũng đã đến lúc hạ màn rồi.
Chỉ là, lão không thể chịu được cảm giác thua cuộc.
Đúng vậy, là sự thua cuộc.
Khi phát hiện tài sản dần dần thoát khỏi tay, Lâm thị cũng đang chênh vênh trên bờ vực phá sản, Lâm Hách hoảng hốt thật sự.
Trương Tinh Vũ đang bị người Trương gia nhìn chằm chằm nên không thể giúp ông được.
Thậm chí, bà ta còn đang vướng phải vòng lao lý khó thoát ra.
So tình huống thì còn khó nói hơn ông nữa.
Chỉ trong một đêm, Lâm Thành trực tiếp rơi vào hố sâu mất mát.
Người cha mà hắn tôn sùng đã tát hắn một cái vì hắn tự tiện về nước gây nên chuyện này.
Người mẹ yêu thương hắn nhất thì bị người Trương gia giám sát nên không thể đến đây.
Nhưng mà từng cuộc điện thoại của bà đều mang theo ý trách móc hắn.
Đứng trước lợi ích, tình cảm gia đình gì đó thật sự mỏng manh.
Huống chi là một gia đình chắp vá như Lâm Thành.
Hắn chưa từng nghĩ nếu cha hắn thật sự yêu thương mẹ con hắn thì việc gì phải đi lấy vợ hai ba lần, việc gì phải để hắn sống không danh không phận ở nước ngoài mấy năm.
Lâm Thành tức điên lên.
Càng gần sự thật, hắn càng sợ hãi.
Trước giờ sống trong sự bao bọc của bố mẹ, Lâm Thành không có một cái gì trong tay.
Bây giờ cả hai không ở bên hắn càng thêm vô dụng nữa.
Tất cả những điều này, Lâm Thành tính hết lên đầu Lâm Tô Tô.
Hắn thầm nghĩ.
Nếu không phải do Lâm Tô Tô, có lẽ hắn đã có một gia đình trọn vẹn mà không cần trốn chui trốn nhủi như chuột bị người khác săn tìm.
Phóng viên vẫn tập trung đông dưới cửa.
Danh tính của hắn đến bây giờ vẫn chưa lộ tẩy nhưng sớm thôi, sẽ bị lật mặt.
Trong khi Lâm Thành đang bối rối đến mức không biết phải làm sao thì hắn nhận được cuộc gọi từ người mà hắn không ngờ tới nhất.
“Chẳng lẽ anh không muốn gặp tôi sao? Tôi có thứ cho anh mà ba anh không thể cho đó.”
Giọng Lâm Tô Tô bên đầu dây đều đều.
Lâm Thành cắn răng không muốn đáp.
Hắn cũng mệt tìm hiểu sao Lâm Tô Tô lại biết điện thoại của mình.
Hắn bây giờ rất căm ghét người em trai cùng cha khác mẹ này, suy nghĩ duy nhất chỉ có bóp chết nó thôi.
“Đừng dập máy vội.
Chẳng lẽ anh không muốn thử xem người cha kính yêu của anh có mục đích gì khác ngoài những điều anh biết sao?”
Lâm Thành dừng động tác cúp máy lại.
Cha hắn có mục đích khác? Chẳng phải tất cả những gì ông ấy làm đều là vì hắn hay sao?
“Mày đừng nghĩ chia rẽ tình cảm gia đình chúng tao.
Mày nghĩ mày là ai.
Mày chỉ là một đứa cha không yêu mẹ không thương mà thôi.”
Lâm Tô Tô tắt đi nụ cười.
Mẹ.
Sao bọn họ có thể dễ dàng nói ra những lời như thế về mẹ của cậu cơ chứ?
Trên đời này, Lâm Tô Tô chưa từng tiếp xúc một người phụ nữ nào đáng thương và giỏi giang như mẹ của mình.
Cậu biết có lẽ bà đã nhận ra chồng mình ngoại tình từ sớm nhưng cho đến phút cuối cùng vẫn cắn răng lo cho con đầy đủ mọi thứ.
Bà chọn cái chết vào một ngày đẹp trời.
Và Lâm Tô Tô tin rằng phía sau chắc chắn có điều gì đó uẩn khúc.
Cho nên cậu mới từ chỗ của Lâm Thành moi tin tức.
Lâm Tô Tô cắn răng, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình.
Cậu nhẹ nhàng mỉa mai.
“Tao dù sao cũng là con trai danh chính ngôn thuận của Lâm Hách.
Còn mày, cố gắng bao lâu cũng chỉ là một đứa con ngoài giá thú.
Mẹ mày cũng vậy.
Bà ta vẫn hằng ngày thủ tiết nhưng ba mày thì ong ong bướm bướm bên ngoài.
Mày có biết vì sao không? Chúng ta gặp nhau đi.
Rồi tao nói cho mày biết.”
Quả nhiên chiêu khích tướng rất hữu hiệu.
Lâm Thành liền điên lên ngay lập tức nhận lời hẹn.
Lâm Tô Tô hí ha hí hửng, chuẩn bị tinh thần cho buổi gặp sắp tới.
Đó là cơ hội của cậu để moi tất cả thông tin ra.
Tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
…****************…
Lâm Thành hơn một tháng rồi mới gặp Lâm Tô Tô.
Hắn cũng không quá bất ngờ khi Lâm Tô Tô biết thân phận của mình, dù sao An Kính cũng không phải là người tầm thường trên thương trường.
Thân phận của hắn chỉ cần một cái búng tay là ra.
“Từ lần trước khi tao tông mày mày đã biết tao là ai rồi nhỉ?”
“Không.
Tôi không biết điều đó.
Anh cũng không quá quan trọng để tôi để tâm đến mức vậy đâu.
Nếu anh không cố tình tông tôi, thì tôi cũng không biết anh là ai đâu.”
Thái độ của Lâm Tô Tô dửng dưng tự tin càng chọc tức Lâm Thành hơn nữa.
Hắn điên tiết lên nhìn chằm chằm người em trai mình như kẻ thù giết cha vậy.
Không phải nói, hắn hận người em này như thế nào.
Lâm Tô Tô cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng dữ dội của Lâm Thành thì cười khẩy.
“Mày có chuyện gì thì nói đi?”
“Tôi không biết Lâm Hách đã tẩy não anh những gì.
Nhưng mà, cho đến bây giờ mà anh còn tin tưởng ông ta yêu mẹ con mình lắm thì sai lầm quá rồi đó.
Anh nghĩ cái tình yêu nào hèn mọn như thế chứ?”
Lâm Tô Tô thật sự rất không hiểu nổi.
Tình yêu nào mà khiến người phụ nữ và con mình phải sống trốn chui trốn lũi chứ.
“Ba nói là yêu tao và yêu mẹ tao.
Mày không bao giờ có được tình yêu của ông ấy nên mày ghen tức đúng không? Mày…”
“Tao đã không cần thứ tình cảm đầy lợi dụng đó nữa rồi.
Mày nhìn rõ vào thực tại đi.
Mày và mẹ mày đã có được gì từ ông ấy hay mãi mãi chỉ là một công cụ để ông ta lợi dụng Trương gia.
Mày nghĩ người đàn ông ấy sẽ có tình cảm thật sự sao?”
Lâm Hách – kẻ ích kỷ đó – mãi mãi sẽ không bao giờ có thứ gọi là tình cảm là thật lòng.