Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 19: Thiên sư thần quái văn [7]



Thiệu Khiêm có lòng muốn trở về nhà Tống Đạo, kết quả sau khi xuống lầu thì ngây người nhìn hai con đường trước mặt, hắn cũng không biết nhà Tống Đạo ở đâu. Có điều Tống Đạo bị cảnh sát mang đi, đến cục cảnh sát nghĩa là tìm được anh ta rồi?

Rất may tuy không biết nhà Tống Đạo ở đâu, nhưng đường đến cục cảnh sát thì vẫn nhớ. Khi nhìn thấy xe cảnh sát đậu dưới lầu Thiệu Khiêm thoả mãn gật đầu, hắn còn đang phát sầu đang giữa trưa làm sao đến cục cảnh sát đây, dù sao người thường không nhìn thấy hắn lại có thể nhìn thấy cây dù, nếu như thấy một cây dù chậm rãi bay về trước chẳng phải sẽ sợ tới ngất à. Thế nhưng có chiếc xe cảnh sát này thì khác, hắn hoàn toàn có thể trốn trong cóp xe.

Thiệu Khiêm bên này vừa ném cây dù trốn vào cóp xe, cảnh sát kia liền mang theo Lâm Cương xông tới: “Nhanh, Lâm tiên sinh bị quỷ dọa ngất rồi.”

Thiệu Khiêm trốn trong cóp xe 囧rồi, vì sao lại bảo là bị quỷ dọa ngất? Lâm Cương tuy là gà mờ nhưng cũng là truyền nhân đạo gia chính thống đấy, đâu có bị dọa ngất dễ như vậy? Thiệu Tiểu Khiêm trực tiếp cho rằng mình không có đánh quá nhiều…

“Nhanh đưa đến bệnh viện.” Người lái xe sờ mũi một cái: “Một thiên sư như Lâm tiên sinh cuối cùng là vì sao lại bị quỷ dọa ngất?”

“Nói không chừng quỷ kia cùng hung cực ác đó.” Cảnh sát dìu Lâm Cương để hắn ngồi vào ghế sau rồi lau mồ hôi: “Đừng có ngẩn ra đó, đi nhanh lên.”

“Đi bệnh viện cái gì? Bóp nhân trung là được rồi.” Anh trai lái xe xuống xe đi tới cửa sau, bấm mạnh một cái lên người Lâm Cương, sau khi nghe người kêu đau thì đắc ý nói: “Giờ chẳng phải đã tỉnh à? Đi nhanh lên, ai đâu rảnh rỗi ở đây chứ.”

Cảnh sát dìu người thấy Lâm Cương quả thật có dấu hiệu tỉnh lại thì vội vàng lên xe: “Chúng ta trở về, nơi này không sạch sẽ, về sau cũng không thể quay lại nữa.”

Người lái xe nọ tất nhiên là không biết trên lầu đã xảy ra chuyện gì, sau khi người ngồi ổn định rồi liền lái xe rời khỏi đây.

Sau khi đến cục cảnh sát một trong hai người kia liền dìu Lâm Cương đi nghỉ ngơi, Thiệu Khiêm lại ngây người trong cóp xe một chút rồi mới chui ra, lúc đi ra chút âm khí ra ngoài sơ ý để lộ bị thái dương nướng cháy, đầu theo bản năng rụt lại, sau đó lần lượt bao trùm lực linh hồn toàn thân rồi cứ như bay chui vào trong cục cảnh sát. Về sau hắn cũng không muốn làm a phiêu như thế giới này nữa đâu.

Mới vào cục cảnh sát Thiệu Khiêm đã cảm thấy không đúng, nơi này không hề có chút nào chính khí hạo nhiên của cục cảnh sát, từng đợt khí âm hàn từ dưới đất chảy ra, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một tia hắc khí từ dưới đất chui ra.

Thầm nghĩ không tốt, Thiệu Khiêm vội vàng vọt vào cục cảnh sát tìm phòng thẩm vấn, chỉ tìm khắp cục cảnh sát một lần cũng không thấy bóng dáng của Tống Đạo, Thiệu Khiêm luôn bình tĩnh có chút nóng nảy, sao lại không có? Những người đó rõ ràng nói muốn đưa Tống Đạo về cục cảnh sát, sao lại không có trong phòng thẩm vấn?

Không ở trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát vậy thì có thể ở đâu? Thiệu Khiêm thấy hắc khí rỉ ra trong lòng đất dường như càng ngày càng nồng đậm, khí âm sát quen thuộc cũng theo đó nồng đậm thêm. Ánh mắt Thiệu Khiêm lạnh lẽo, lẽ ra loại quỷ vật đều là khí âm sát này không thể đến gần cục cảnh sát, nhưng bây giờ toàn bộ cục cảnh sát dường như không có bất kỳ người nào, thậm chí quỷ khí âm khí còn không cố kỵ từ dưới đất chảy ra, giờ muốn nói không có người động tay động chân hắn cũng không tin.

Giữa lúc Thiệu Khiêm nỗ lực nghĩ nên đi đầu tìm Tống Đạo thì dường như mơ hồ nghe thấy âm thanh gì đó. Thiệu Khiêm chợt quay đầu nhìn sang bên kia, nếu như không nhớ lầm, hướng đó hình như là nhà xác?

Thiệu Khiêm vội vàng chạy về phía đó, khi đụng phải vách thì trực tiếp xuyên qua, sau khi xuyên qua mấy bức tường thì trước mắt chợt biến đổi, liền thấy Tống Đạo bị cô gái áo trắng tóc dài đè xuống đất bóp cổ, nhìn từ góc độ của Thiệu Khiêm, sắc mặt Tống Đạo đã có chút tái mét, mắt thấy lại bóp tiếp liền không sống được.

Chẳng biết tại sao trong lòng đột nhiên dâng lên cơn tức giận, chẳng phải anh rất lợi hại? Chẳng phải anh là đạo gia thiên tài? Sao giờ lại bị bóp cổ đè xuống đất dễ dàng như vậy?

Tuy trong lòng tức giận cuồn cuộn, nhưng càng nhiều hơn là lo âu gấp gáp, tay phải hắn bao trùm lực linh hồn xông phía trước cho quỷ vật đang bóp cổ một quyền, quỷ vật kia hét lên một tiếng lui sang một bên, Thiệu Khiêm kéo Tống Đạo lui lại mấy bước mặt cảnh giác nhìn nữ quỷ kia.

Tống Đạo được Thiệu Khiêm kéo qua một bên một tay ôm cổ ho khan vài tiếng, cảm thấy cổ họng đã khá hơn một chút thì cong môi cười với Thiệu Khiêm: “Búp bê em đến thật đúng lúc.”

Nếu nói lúc nãy nhìn thấy Tống Đạo bị nữ quỷ bóp cổ thì lo âu gấp gáp, bây giờ nghe thấy Tống Đạo nói cũng chỉ cảm thấy tà hỏa tăng lên, hắn ha hả cười với Tống Đạo hai tiếng, sau đó vung một quyền lên mặt anh: “Chảng phải anh lợi hại lắm à, vậy mà cũng có thể bị người đánh bẹp?”

“Chúng ta giải quyết giặc ngoại xâm trước.” Tống Đạo bị Thiệu Khiêm đánh một quyền cũng không giận, anh vội vàng cười làm lành chỉ vào nữ quỷ bốc hắc khí đầy người: “Trước tiên giải quyết ả rồi chúng ta lại nói mấy cái khác.”

Thiệu Khiêm thấy anh như thế lại cảm thấy tay có chút ngứa, chỉ là hắn cũng biết lúc này không phải thời điểm tính sổ Tống Đạo, hắn nhìn nữ quỷ bị tóc che kín mặt có chút quấn quýt: “Đây… hình như không phải nữ quỷ trước đây chúng ta gặp phải.”

“Hoàn toàn không phải.” Tống Đạo nhún nhún vai: “Bất quá lệ khí trên người nữ quỷ này rất giống nữ quỷ lần trước, cho nên anh mới bị dẫn tới đây. Nơi đây bị người bày trận pháp âm khí đại thịnh, trên tay anh không có gì cả, cho nên mới bị chế trụ.”

Nói câu này Tống Đạo rất chột dạ, chỉ là một trận pháp bị củng cố anh còn không để vào mắt, cho dù trong tay không có phù chú anh cũng có thể đánh cho hồn phi phách tán.

Mặc dù bị một nữ quỷ đè xuống đất bóp cổ chẳng qua chỉ cảm nhận được âm khí quen thuộc xuất hiện, đánh thứ nữ quỷ mới chớp mắt một cái đã thành nửa chết nửa sống này rồi quăng ra, tiện đường còn cực kỳ tốt bụng củng cố trận pháp kia.

Nữ quỷ vừa bị Tống Đạo đánh bẹp, đánh cho âm khí lệ khí gì đều ra sạch, sau khi Tống Đạo củng cố trận pháp xong chỉ cảm thấy năng lượng toàn thân trào lên, ả ta trực tiếp liền xông lên đánh với Tống Đạo.

Cho nên, vừa rồi Thiệu Khiêm đi lung tung như con ruồi không đầu mới có thể nghe được âm thanh ném đồ mà Tống Đạo cố ý phát ra, cùng với xuyên tường qua đây rồi nhìn thấy cảnh Tống Đạo bị nữ quỷ bóp cổ đè trên đất.

Đương nhiên, những thứ này mà có thể nói với Thiệu Khiêm? Đừng nghịch, nói cho cậu biết rồi thì Tống Đạo liền muốn khóc.

Vừa rồi nữ quỷ kia bị Tống Đạo đè lại đánh một trận, giờ mắt nhìn thấy mới “xoay người” bóp cổ Tống Đạo một cá lại bị người khác dùng một quyền đánh vang ra thật xa, sao mà nhịn được? Thân là một lệ quỷ biểu thị không thể nhẫn nhịn.

Khí âm sát quấn quanh toàn thân quỷ vật kia càng đậm, tóc đột nhiên thành dài ra quét về phía hai người. Thiệu Khiêm kéo Tống Đạo tránh qua một bên, thuận tay nhặt lên cây lau nhà bên cạnh làm vũ khí vung vẫy quét tóc đi.

“Búp bê như vậy hiệu suất quá thấp.” Tống Đạo như hiến vật quý từ trong tay áo lấy ra một cây kiếm gỗ đào lớn chừng bàn tay: “Em nghỉ đi để anh.”

Thiệu Khiêm nhướng mày nhìn kiếm gỗ đào trong tay Tống Đạo, nhìn nhìn gương mặt chứ nụ cười xán lạn của anh lại cảm thấy ngứa tay. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, anh đã có kiếm gỗ đào, vì sao còn bị đè dưới đất đánh?

Hai vị, mấy người có còn tự giác trước mặt mình có một nữ quỷ hay không? Mấy người không phát hiện bởi vì bị bơ nên vị ấy đã nóng quá trời rồi không?

“Nữ quỷ này tình huống gì vậy?” Nhìn dáng dấp đạo hạnh của nữ quỷ cũng không tình là cạn, cũng không hiểu tại sao lại xuất hiện ở đây đồng thời tập kích Tống Đạo?

“Còn có thể tình huống gì, nhất định là do Lâm Cương giở trò quỷ.” Tụ Âm Trận này lại không phải ai cũng đều tùy tiện vẽ được, đây là tuyệt chiêu sở trường của sư phụ anh, trên đời này trừ anh ra cũng chỉ có Lâm Cương biết. Tống Đạo dùng một thủ quyết đánh lên kiếm gỗ đào, kiếm gỗ đào lớn chừng bàn tay nhất thời ánh vàng rừng rực, Tống Đạo vung kiếm gỗ đào về phía trước một cái, tóc dài lần nữa tấn công tới nhất thời bị gọt hơn phân nửa.

Nữ quỷ kia bị gọt hơn phân nửa tóc lớn tiếng thét chói tai, giờ cũng không để ý vừa rồi mới bị đánh một quyền đau biết bao, mà bay thẳng nhào qua đây.

Tống Đạo thấy nữ quỷ kia nhào tới thì vội vàng nghênh đón, anh phải biểu hiện tốt một chút, để búp bê của anh biết anh anh dũng biết bao nhiêu. Nói không chừng búp bê liền động tâm thích anh thì sao?

Thiệu Khiêm nhìn Tống Đạo “ra sức” đánh với nữ quỷ kia, hắn cũng nhân cơ hội này quan sát nhà xác này một phen, mấy người bị hại trước đây đều để ở chỗ này, đã nhiều ngày oán khí trong nhà xác khẳng định không ít, cũng khó trách Lâm Cương lại bày Tụ Âm Trận tại đây từ trước.

Thiệu Khiêm đi hai bước muốn đi đến bên tường nhìn xem ở đó có cái gì, ai ngờ mới vừa đi đã cảm thấy lệ khí âm sát phá tan sàn nhà dưới chân, trực tiếp hóa thành lưỡi dao sắc bén tấn công mình.

Thiệu Khiêm theo bản năng muốn rời đi, kết quả hai chân giống như bị vật gì túm lại khó có thể nhúc nhích. Hắn cúi đầu nhìn liền phát hiện quỷ vật gương mặt dữ tợn nhe răng cười túm hai chân mình. Vận dụng lực linh hồn hất quỷ vật kia văng ra, nhưng mà lệ khí âm sát hóa thành lưỡi dao sắc bén lúc này đã phải trước mắt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.