Này, Học Sinh Chuyển Trường

Chương 4



Ấn Thiếu Thần đứng bên đống lửa nhìn chằm chằm vào xiên nướng, tập trung quan sát ngọn lửa.

Thiệu Dư ngồi nghiêm túc bên cạnh Ấn Thiếu Thần, trên tay cầm một chiếc quạt nhỏ màu hồng để quạt cho Ấn Thiếu Thần, chỉ cần nhìn màu sắc của chiếc quạt là biết được đây là đồ dùng của con gái và bị anh ta lấy dùng.

“Tiểu mỹ nhân người ta vẫn đang nhìn cậu kìa.” Thiệu Dư nhìn về phía cửa sổ thủy tinh, không khỏi mỉm cười nói với Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần ngẩng đầu nhìn về phía tấm kính trong suốt của siêu thị.

Món bánh cá hầm của Minh Hi đã được ăn hết rồi, chiếc cốc rỗng đặt ở trước mặt cô, một tay cô vẫn nghịch que tre, tay còn lại thì chống cằm, nghiêng đầu nhìn bọn họ bên này.

Phát hiện Ấn Thiếu Thần nhìn sang đây, Minh Hi lập tức tránh ánh mắt của anh và nhìn lên trời, kỹ năng diễn xuất tệ đến mức những con chim trên cành không thể chịu đựng được nữa, dứt khoát bay đi.

Hiện giờ là buổi chiều.

Phạm vi che nắng của những cái ô ở bên này của Ấn Thiếu Thần rất nhỏ, ánh mặt trời chói mắt làm cho anh chỉ có thể nheo mắt lại.

Ánh sáng lúc này vừa vặn không làm cho tấm kính bị phản quang, ngược lại làm cho thân ảnh của Minh Hi trong bóng tối bị Ấn Thiếu Thần nhìn thấy rõ ràng.

Bên ngoài cửa sổ siêu thị có một cái cây to, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên khuôn mặt của Minh Hi một vài đốm sáng trông như những viên đá quý được điểm xuyết trên chiếc váy cưới, ánh sáng của ngọc chói lóa càng tôn thêm vẻ đẹp của chiếc váy cưới.

Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, chắc là chỉ tùy tiện cột lên. Đuôi tóc được buộc rất thấp. Phần tóc trên đỉnh đầu và tóc hai bên đầu hơi lỏng lẻo, chỏm tóc mái vừa vặn uốn cong móc ở tai làm tăng thêm một chút lười biếng, nhưng cũng không mất đi vẻ hoạt bát.

Khuôn mặt của Minh Hi rất nhỏ nhưng đôi mắt lại to tròn nên khi cô giả vờ vô tình nhìn về phía bọn họ lần nữa thì vô cùng rõ ràng, Ấn Thiếu Thần trong nháy mắt đã nhận ra.

Bốn mắt chỉ nhìn nhau trong phút chốc nhưng Minh Hi vẫn sợ đến mức run lên, theo bản năng mà trốn tránh. 

Không phải là thiếu nữ lướt mắt đưa tình nên nhìn lén mà là vì sợ anh, Ấn Thiếu Thần có thể cảm giác được điều đó.

“Hai người quen nhau từ trước à?” Thiệu Dư nhìn tình trạng này của hai người bọn họ liền cảm thấy hứng thú, nhịn không được liền hỏi.

“Không biết”

“Sao tôi thấy hai người cứ lạ lạ? Lúc nãy còn đuổi người ta đi vậy mà bây giờ lại mặt qua mày lại đưa tình?”

“Cậu nên đi khám mắt lại đi” Đây phải gọi là kẻ thù gặp lại nhau.

“Tiểu mỹ nhân này thật là xinh đẹp, rõ ràng là ngự tỷ kiểu mẫu nhưng cô ấy lại giống như một con vật nhỏ run rẩy, dường như bất cứ điều gì cũng có thể làm cô ấy sợ hãi, khiến tôi tràn đầy ý muốn che chở.” Thiệu Dư lại nhìn Minh Hi, nhịn không được cảm thán một câu.

Thật sự là lâu lắm rồi mới thấy một cô gái nhỏ nhắn thanh tú như vậy.

Từ đầu đến chân dường như không soi được chỗ nào không đẹp, liếc mắt nhìn cô một cái liền kinh động, nhìn lần thứ hai liền rơi vào tay giặc.

“Tôi khuyên cậu đừng có mà nghĩ đến cô ta, nếu không cậu chết như thế nào cũng không biết.” Ấn ít thần trả lời xong thì xoay người trở về oanh vát quán.

Bước vào cảm nhận được sự mát lạnh từ điều hòa, nghe giọng hát càn rỡ của bạn bè, cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút.

Anh cảm thấy hơi kỳ lạ, Minh Hi trong ấn tượng của anh không giống như bây giờ.

Không biết tại sao thái độ của Minh Hi đối với anh rất kì lạ, khiến anh tự hỏi phải chăng mình không phải là người duy nhất được trùng sinh?

Nếu Minh Hi trùng sinh thì sẽ sợ anh sao?

Đáp án rõ ràng: Sẽ không.

Minh Hi sẽ cảm thấy hắn là đã từng là kẻ thua cuộc, cho dù đấu lại một lần nữa, cô ta cũng sẽ kiêu căng ngạo mạn, không để anh vào mắt.

Cho nên chuyện này là sao đây?

Bởi vì cách thức gặp lại không giống nhau sao?

Ở kiếp trước, Minh Hi nhận ra rằng Minh Nguyệt thầm mến mình mới bắt đầu triển khai hàng loạt các cuộc tấn công theo đuổi anh.

Anh ấy không thích kiểu con gái như Minh Hi, từ chối hoàn toàn nhưng anh lại bị Minh Hi ghi hận trong lòng.

Hà Nhiên không theo đuổi được, Ấn Thiếu Thần cũng không theo đuổi được, tính nết đáng ghét làm cho học sinh Gia Hoa kể chuyện cười của cô ta khắp nơi, điều này làm Minh Hi thù hận đến phát điên.

Minh Nguyệt bị Minh Hi mưu hại trở thành con chó không nhà, tài sản gia đình không còn nữa, Cha mẹ Minh Hi vô cùng thất vọng về Minh Nguyệt. Vào thời điểm anh trọng sinh thì Minh Nguyệt vẫn còn ở trong trung tâm cai nghiện m@ túy.

Và anh cũng bị Minh Hi làm cho thân bại danh liệt.

Loại phụ nữ này giống như chất độc cực mạnh, toàn thân toát ra hơi thở nguy hiểm khiến người ta chán ghét.

Nếu người nào ở bên cô ta thì nhất định sẽ bị xui xẻo cả đời.

Hiện tại kì lạ chỉ là bởi vì Minh Hi còn chưa biết Minh Nguyệt thích hắn.

Ước chừng sau khi Minh Hi biết Minh Nguyệt yêu thầm chính mình, cuộc sống của anh lập tức sẽ không yên ổn sao?

Lần này Ấn Thiếu Thần sẽ không bao giờ để Minh Hi thành công.

Đang tập trung suy nghĩ thì một cô gái bước ra từ oanh vát quán, cô ấy mặc váy ngắn lệch một bên vai, đi một đôi xăng đan cao gót màu trắng, mỉm cười đi về phía Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần nhìn thấy cô ấy thì quay người rời đi, như thể anh không muốn nói chuyện với cô ấy.

Nữ sinh nhìn Ấn Thiếu Thần cắn cắn môi nhưng vẫn đuổi theo.

Cầm dụng cụ nướng đi ra ngoài, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Minh Hi đang bước ra khỏi siêu thị với một chiếc túi.

Sau khi nhìn thấy anh, Minh Hi sợ hãi quay đầu lại nhanh chóng chạy vào siêu thị và không ra.

Đúng chuẩn chạy trối chết.

“Cô ấy làm sao thế?” Thiệu Dư vẫn chú ý đến Minh Hi như cũ.

Dựa theo tật xấu của Thiệu Dư, rất khó để anh ta không chú ý đến một cô gái xinh đẹp như vậy.

Cách duy nhất là đã từng quen nhau và sau đó chia tay.

Như vậy thì Thiệu Dư sẽ không nhớ thương nữa.

“Chơi với cửa cảm biến siêu thị.” Ấn Thiếu Thần thờ ơ đáp.

“Ái chà, thật thú vị” Thiệu Dư bắt đầu vui vẻ.

Cô gái đi sau cũng nhìn thấy Minh Hi, trong phút chốc liền hết sức kinh ngạc.

Bản thân là con gái cũng không khỏi cảm thán trước ngoại hình xinh đẹp của Minh Hi.

Đẹp có thể được chia thành rất nhiều loại, vẻ đẹp giống như Minh Hi chính là loại đẹp từ trong xương cốt.

Xương không phải chỉ là đường nét của gương mặt mà còn là hình dáng của cơ thể, nếu khung xương của một người lớn quá thì khi gầy đi sẽ trông có vẻ cao lớn vạm vỡ, Minh Hi không như thế, khung xương của cô ấy rất vừa phải, trời sinh là một cái móc treo đồ, dáng người xinh đẹp, chuẩn mực của mĩ nữ có tỉ lệ 1:9.

Vốn dĩ nghĩ rằng chỉ có cậu ấm Thiệu Dư đào hoa này mới cảm thấy hứng thú với Minh Hi nhưng không ngờ rằng Ấn Thiếu Thần cũng rất để ý tới Minh Hi.

Như là cố ý vậy, vốn dĩ Ấn Thiếu Thần không thích nhiệt độ nóng bức bên ngoài nên chỉ thỉnh thoảng mới ra ngoài trông lửa, thời gian còn lại đều giao cho Thiệu Dư canh. 

Nhưng hôm nay là lần đầu tiên ngồi suốt ở bên ngoài, Thiệu Dư đáng thương phải cầm cây quạt nhỏ quạt cho Ấn Thiếu Thần, cẩn thận hầu hạ vị chủ nhân tâm trạng thất thường này.

Cô gái đã nói chuyện với Ấn Thiếu Thần vài lần nhưng anh đều phớt lờ, cô ấy nhận thấy rằng thỉnh thoảng Ấn Thiếu Thần lại nhìn vào cửa kính của siêu thị.

Cuối cùng do không chịu được thời tiết nắng nóng nên cô ấy tức giận bỏ đi.

Minh Hi ngồi trong siêu thị, vừa bi thương vừa tức giận mà tìm nhân viên thu ngân xin nước nóng, ngâm một bát mì gói rồi “xì hụp” ăn xong, đợi đến khi mọi người trong oanh vát quán đi hết, cô mới xách đồ mình đã mua về nhà.

Lần đầu gặp mặt đã vậy, những ngày tháng sau này sẽ hỗn loạn như thế nào đây?

Đang nằm trên giường thì cô nhận được mấy cái tin nhắn WeChat.

Hải Tinh: Chuyện chuyển trường là thế nào?

Hải Tinh: Tôi mẹ nó phải nghe từ người khác mới biết.

Hải Tinh: Minh Hi, tôi rõ ràng là đã cho cậu mặt mũi sao cậu chuyển trường cũng không nói với tôi một tiếng vậy?

Hải Tinh: Đệt, có tin tôi qua giết cậu trói về đây không?

Minh Hi: Xin lỗi, tôi cũng không muốn vậy đâu.

Hải Tinh: Không cần cậu xin lỗi, cậu mẹ nó vừa xin lỗi là tôi muốn quỳ xuống rồi, chuyện chuyển trường này tôi không đồng ý.

Minh Hi trở mình một cái, kể cho Hải Tinh nghe chuyện gia đình Minh Nguyệt, cô sợ Hải Tinh làm bậy nên không dám nói trường quốc tế Gia Hoa không chào đón cô.

Minh Hi: Cho dù tôi chuyển trường thì chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt.

Hải Tinh: Bạn tốt cái rắm, ông đây là chồng của cậu nhé!

Minh Hi: Tôi từ chối nha.

Hải Tinh: Tôi đã nói tôi từ bỏ chưa?

Minh Hi:……

Hải Tinh: Tôi sắp nổ tung bây giờ!

Minh Hi: Quên chuyện lúc nãy đi, ngay cả bạn bè cũng đừng làm nữa.

Hải Tinh:???

Minh Hi kéo Hải Tinh vào danh sách đen, làm bạn với người theo đuổi quả thật là viễn vông, tốt hơn hết là nên cắt đứt hoàn toàn liên lạc.

Cô đến thành phố này và thay đổi số điện thoại di động của mình, cô không nói cho ai biết địa chỉ mới nên e rằng rất khó để Hải Tinh có thể liên lạc lại với cô.

*

Nháy mắt đã đến ngày Minh Hi chuyển về trường quốc tế Gia Hoa.

Khi đến trường, Minh Hi đi theo Minh Phạn đến văn phòng giáo viên.

Cô giáo lớp 11 quốc tế là một cô gái xinh đẹp tóc vàng mắt xanh, khi nhìn thấy Minh Hi, cô ấy mỉm cười và chào hỏi bằng tiếng Anh.

Minh Hi vẫn có thể giải các bài thi, cô cũng có thể đối phó với các tiêu chuẩn của bài kiểm tra nghe, ghi nhớ từ đơn và đọc một văn bản cũng không tệ.

Nhưng mà vừa lên tới liền dùng tiếng Anh đối thoại, tốc độ nói còn hơi nhanh, nói rất nhiều làm cho Minh Hi có hơi mờ mịt.

Kỹ năng nói của cô vẫn chưa tốt.

Nghe thì chỉ có thể đối phó với các bài kiểm tra nghe với cách phát âm đều đều.

Bài kiểm tra tiếng Anh là môn học duy nhất cần để xét duyệt vào lớp quốc tế.

Sau khi nhìn thấy câu hỏi, cô thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lấy bút điền vào, chưa đầy mười lăm phút đã hoàn thành.

Chủ nhiệm lớp cầm bài thi lên xem rồi gật đầu, tự giới thiệu với Minh Hi: “Họ của tôi là Hoàng, tôi lấy tên tiếng Trung là Hoàng Hoa, vì tôi thấy hoa rất đẹp.”

Hoàng Hoa.

Cái tên khá là Tây

Dường như cô ấy chỉ đơn giản là thích thôi.

Đầu tiên Hoàng Hoa đưa Minh Hi đến văn phòng sinh viên để đăng ký, lấy sách, sau đó đưa cô đến lấy đồng phục học sinh.

Trường quốc tế Gia Hoa có rất nhiều loại đồng phục học sinh, có hơn 20 bộ quần áo cho mùa xuân, mùa hè, mùa thu, mùa đông và các dịp đặc biệt khác, bao gồm cả đồ bơi và áo lông.

Nghe kể lại thì ngôi trường đã tốn chi phí hơn 1 cho đồng phục học sinh chính là trường quốc tế Gia Hoa.

Không chỉ vậy, đồng phục của mỗi năm học cũng có chút khác biệt.

Chi tiết chính của đồng phục là giống nhau, phần logo thêu trên ngực khác màu, logo trên đồng phục lớp 11 năm nay được thêu màu tím sậm.

Ở chỗ lấy đồng phục không chỉ có mình Minh Hi mà còn một nữ sinh khác đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh chủ nhiệm lớp chờ lấy đồng phục.

Minh Hi đã nhìn thấy ảnh của Đường Tử Kì trên diễn đàn, một cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào nên chỉ cần nhìn thoáng qua là cô đã nhận ra.

Khoảnh khắc hai cô gái nhìn nhau, dường như họ nhìn thấy một chút ngạc nhiên trong mắt nhau.

Minh Hi và Đường Tử Kì không quen nhau vì vậy vậy cô chỉ cười với cô ấy, tự nhiên hào phóng.

Ánh mắt Đường Tử Kì thay đổi nhưng cũng không quá đề phòng, gật đầu với cô.

Minh Hi đã đọc cuốn sách và biết Đường Tử Kì đang cảm thấy thế nào lúc này.

Cô biết rằng có một hệ thống đang tồn tại trong đầu Đường Tử Kì, nó sẽ mang lại cho cô ấy sự tiện lợi cùng một số nhiệm vụ hệ thống rất kỳ quái, Nếu cô ấy không hoàn thành nó thì cô ấy sẽ trở nên xấu xí và đần độn, trở lại là vịt con xấu xí như ban đầu.

Đường Tử Kì chỉ có thể làm việc chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ để duy trì vẻ ngoài nữ thần của mình.

Trong đó có nhiều nhiệm vụ phục vụ cho cốt truyện như là: tiếp tục trở thành hoa khôi học đường, thu hút sự chú ý của Ấn Thiếu Thần và làm cho Ấn Thiếu Thần theo đuổi cô ấy.

Nhiệm vụ hiện tại của Đường Tử Kì chính là đến Gia Hoa làm hoa hậu giảng đường, sau khi nhìn thấy Minh Hi, trong lòng Đường Tử Kỳ cảm nhận được một chút nguy cơ.

Tuy nhiên, bởi vì danh tiếng của Minh Hi không được tốt lắm, sau khi đến trường đã đánh nhau vài lần, học không tốt lại bị nhiều người ghét bỏ nên hoa hậu giảng đường của trường vẫn là Đường Tử Kì.

Minh Hi hiện tại cũng không có ý kiến ​​gì về danh hiệu hoa hậu giảng đường này, cô đã biết trước tương lai nên lười tranh giành.

Cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Lớp hỏa tiễn và lớp quốc tế là cùng một đội ngũ giáo viên.

Tuy nhiên, lớp quốc tế có một số giáo viên nước ngoài mà lớp hỏa tiễn không có, sau cùng thì lớp quốc tế tập trung vào việc bồi dưỡng du học sinh, lớp tên lửa chú trọng vào việc bồi dưỡng “chiến binh thi vào đại học”.

Cô giáo chủ nhiệm lớp hỏa tiễn cũng là một nữ giáo viên, người rất gầy, cao khoảng 160 cm, khoảng hơn 40 tuổi, cằm nhọn, khóe miệng hướng xuống dưới, trông đặc biệt khó ở chung.

Khi tìm đồng phục học sinh, đồng phục hằng ngày của học sinh khối 11 chỉ còn lại hai bộ.

Một cái size M, một cái size L.

Minh Hi tuy cao nhưng gầy, cả size S và M đều mặc được, nhưng L thì hơi to, nhất là kiểu quần tây không có dây thun ở lưng quần thì chắc chắn sẽ tụt quần mất.

Giáo viên chủ nhiệm của lớp hỏa tiễn đã lấy size M và nói với Đường Tử Kì: “Em mặc cái này đi, thân hình em nhỏ hơn.”

“Bạn học Minh hình như cũng mặc size M, không thì để em chờ xem còn size S không.” Đường Tử Kì đáp vô cùng dịu dàng, ánh mắt còn lén liếc nhìn Minh Hi một cái. Ánh mắt thận trọng khiến Minh Hi cảm thấy cô bé này khá đáng yêu.

“Đồng phục hàng ngày là mặc nhiều nhất. Không biết khi nào mới đưa tới thêm. Em cứ cầm bộ này trước, sau này quay lại đổi.” Giáo viên lớp hỏa tiễn trực tiếp nhét cái size M cho Đường Tử Kỳ.

Trong sách, Minh Hi vì điều này mà buông vài câu oán giận với chủ nhiệm lớp hỏa tiễn và cuối cùng kết thúc một cách thất bại.

Lần này Minh Hi không gây ồn ào nữa, cười nói: “Không sao đâu, không chừng em mặc size M sẽ bị chật ngực, em mặc size L cũng được.”

Đường Tử Kì: “……”

Hoàng Hoa thấy vậy liền cười nói: “Chờ khi có thêm đồng phục học sinh cô sẽ đăng kí cho em, không cần bù lại bộ đồng phục học sinh này.”

Giàu có hào sảng.

Rộng rãi như vậy, Minh Hi đương nhiên không thể từ chối.

*

“Tôi đã đến văn phòng Hoàng Hoa và xem đơn đăng ký, Minh Hi thực sự chuyển đến lớp của chúng ta đó!” Một nam sinh chạy đến cửa lớp và hét lên.

Khắp phòng học lập tức vang lên tiếng kêu r3n.

“Lập tức sẽ đến đây sao?” Một người khác hỏi.

“Đang đi lấy đồng phục, tôi đoán là cô ta đang ở với nữ thần Cửu Trung trong truyền thuyết của lớp tên lửa.”

Một tên ngổ ngáo trong lớp lập tức đứng dậy, hừ lạnh nói: “Bây giờ tôi đi gặp Minh Hi, để cô ta bò vào lớp, tiện thể nhìn xem vị kia của lớp hỏa tiễn có phải là lừa gạt không.”

Sau khi nam sinh bước ra khỏi lớp, cậu lập tức nhận được sự cổ vũ của cả lớp quốc tế.

Ấn Thiếu Thần cảm thấy nhàm chán, đeo nút tai và bắt đầu ngủ trên bàn.

Nhập học thật phiền toái, ảnh hưởng đến giấc ngủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.