Editor: Meo Linh
Beta: Min
————————
Trước khi Khổng Hi Nhan rời khỏi trường quay, Tiếu Thừa còn chưa từ bỏ ý định hẹn cô, nhưng lại bị cô từ chối.
Phó Thu nhìn sắc mặt Khổng Hi Nhan có chút tái nhợt, lo lắng hỏi:
“Khổng tỷ, trực tiếp trở về sao? “
“Ừm.”
Dù sao, cô cũng không có nơi nào khác để đi.
Tài xế trực tiếp lái xe đến gần tiểu khu, Khổng Hi Nhan và Phó Thu chào hỏi liền xuống xe, cô đội mũ lưỡi trai đeo kính râm đen, cả người có vẻ có chút cô đơn.
Phó Thu nhìn chằm chằm bóng lưng Khổng Hi Nhan, thốt ra một câu:
“Nếu lúc trước Khổng tỷ không làm chuyện đó thì tốt biết bao. “
Nếu vậy bây giờ Khổng Hi Nhan đã sớm đứng ở tuyến đầu, cũng sẽ không bị diễn viên hạng ba như Quách Nhất Tích ức hiếp.
Trong xe mát mẽ yên tĩnh, Phó Thu lẩm bẩm không ai trả lời, cô thở dài:
“Đi thôi, chúng ta trở về công ty. “
Xe nhanh chóng rời khỏi tiểu khu, Khổng Hi Nhan chậm rãi bước về nhà, vừa mở cửa, Yên Yên liền từ khe cửa xuất hiện, cô nhìn thấy một chú mèo ra sức kêu meo meo, thân mật cọ xát vào bắp chân cô.
Tâm tình Khổng Hi Nhan vốn buồn bực đã chuyển biến tốt đẹp, cô ôm lấy Yên Yên, lông nó dụi vào cổ tay khiến cô bất giác lộ ra nụ cười nhạt.
Thật tốt biết bao.
Cô ấy cũng có một nơi trú ẩn an toàn.
Yên Yên cảm nhận được tâm tình của cô, chỉ tựa vào ngực cô, dùng đầu lưỡi đâm ngược liếm cằm cô, thỉnh thoảng nhỏ giọng kêu meo meo, tựa như đang an ủi cô.
Khổng Hi Nhan rất hưởng thụ.
Cô ôm Yên Yên ngồi lẳng lặng trên sô pha, cằm đặt trên đầu Yên Yên, một lát sau cầm điện thoại, chạm vào ký hiệu đăng nhập weibo.
Hotsearch đã được gỡ bỏ.
Nhưng weibo của Quách Nhất Tích vẫn còn, cô điểm vào, thấy không ít bình luận.
“Tích Tích đừng sợ! Chúng tôi sẽ giúp cô quay lại! Cướp người cướp nhân vật, thật sự cho rằng giới giải trí là hậu cung của mình!”
“Đánh cược không, Khổng Tiểu Tam lần này nhất định là tìm được chỗ dựa lớn khác!”
“Đánh cược cái gì, rõ ràng là vậy rồi, nói không chừng là mấy người cha nuôi, ban ngày kêu cha buổi tối làm tình!”
“Thật khó để nói, nhưng tôi thích bình luận này!”
“Đau lòng tiếc nuối, Tiểu Nhất đáng yêu nhất thế giới. Tôi hy vọng tất cả những điều xấu sẽ đến với Khổng Tiểu Tam.”
“Thật sự là trong mắt fan hóa Tây Thi, tuy nói Khổng Tiểu Tam không phải thứ tốt gì, nhưng các người cho rằng Quách phu nhân chính là người tốt? Các người có muốn nói gì về tư liệu đen của cô ấy không?”
“Trên lầu cô nói đi! Đừng BB, thả bằng chứng ra!”
“Cắt, cô thực sự muốn nghe sao? Vừa mới xuất đạo, người đầu tiên muốn chạm vào Ngụy Diễm là ai? Mỗi ngày đều canh chừng thời gian khen ngợi, sinh nhật chúc mừng đầu tiên, mỉa mai chính thất, còn nói yêu đương tự do.”
“A đúng rồi, còn có sau này bò lên giường đạo diễn vô số lần, trong giới giải trí này, còn có ai mà cô ta chưa từng ngủ sao?”
“Ôi, chúa ơi! Mẹ nó là thủy quân Khổng Tiểu Tam mời tới đây mà, nói chuyện bẩn thỉu như vậy, cũng không sợ phản phệ trên người chính chủ của tụi bây à, Tích Tích tụi này nếu thật sự có thể leo giường, vậy mà mỗi lần đều chỉ được diễn nữ phụ? Chính cô ấy khinh thường làm loại chuyện đó mới bị bắt nạt!!!!!”
Dưới những lời này có vô số fan bình luận, xem ra người của Quách Nhất Tích thiết lập rất thành công, ít nhất fan của cô ta đều cho rằng cô ta là thiên sứ thuần khiết không tì vết.
Khổng Hi Nhan tắt weibo.
Cô vừa mới bước vào giới giải trí, chưa có chỗ đứng vững chắc, quả thật không có thực lực chống cự với Quách Nhất Tích, mà bên kia vẫn chậm chạp chưa đưa cho cô ảnh chụp, không thể tẩy sạch được nghi ngờ về cô.
Bây giờ nếu cô kêu oan, không chỉ càng chọc giận những fan này, nói không chừng còn xuất hiện một làn sóng dư luận mới.
Hiện tại, bất động là cách tốt nhất.
Ít nhất bên đoàn làm phim, bởi vì quan hệ của Đồng Duyệt, không ai có thể động đến cô.
Vậy là đủ rồi.
Cơm phải ăn từng miếng từng miếng, đường phải từng bước từng bước mà đi, cô quả thật không phải là người bao dung, nhưng lúc này ẩn nhẫn là biện pháp tốt nhất.
Kỳ thật cô biết, chỉ cần cô cầu xin người họ Trì kia ảnh chụp, nói không chừng chuyện này rất nhanh có thể giải quyết.
Nhưng sau đó thì sao?
Cô không muốn trói buộc với Trì Vãn Chiếu, huống hồ cô cũng không muốn nợ người đó.
Lúc trước trên hợp đồng viết rõ ràng, cô ấy giúp cô rửa sạch oan tình ba năm trước của mình, nhưng không nói giúp cô ứng phó mớ hỗn độn này.
Khổng Hi Nhan thu liễm tâm thần, ôm lấy Yên Yên, thở dài, bỏ qua u ám vừa rồi.
Cô đơn giản dọn dẹp căn nhà, suy nghĩ nên gọi điện thoại cho Trì Vãn Chiếu.
Khoảng 4 giờ chiều, Trì Vãn Chiếu đang ngồi trong một cuộc họp, ánh mắt cô lạnh lùng quét qua người đàn ông ngồi bên phải: “Quản lý Ngô thật sự nói chuyện rất có thiện cảm. “
Người đàn ông bị cô nhìn chằm chằm bất giác cúi đầu, nuốt nước miếng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, muốn biện giải cho mình hai câu, lại sợ ánh mắt lạnh lùng của Trì Vãn Chiếu, cả phòng họp chịu một áp lực lớn/ bị đè nén, yên tĩnh không ai phát ra một chút âm thanh.
Bình thường Trì tổng lạnh lùng thản nhiên, hôm nay không biết làm sao, từng người một bị làm cho khó xử, triệt để bắn phá bọn họ một trận.
Hết lần này tới lần khác ai cũng không dám phản bác.
Ánh mắt sáng quắc của Trì Vãn Chiếu quét qua mọi người, cuối cùng rơi vào trên người quản lý Ngô, lạnh lùng mở miệng:
“Nói chuyện. “
Sau lưng Ngô quản lý ướt mồ hôi, trước trán toát mồ hôi hột, vừa định mở miệng liền nghe thấy cửa phòng họp bị gõ, ngay sau đó thư ký Chu đi vào, hắn đi đến bên cạnh Trì Vãn Chiếu nói hai câu, đưa điện thoại di động lên.
Trì Vãn Chiếu quay lưng đối với mọi người, cầm lấy điện thoại di động, chậm rãi lên tiếng:
“Là tôi.”
Khổng Hi Nhan nghe được giọng của Trì Vãn Chiếu liền vội vàng hỏi:
“Xin lỗi, có phải quấy rầy cô họp không? Vừa rồi tôi nói với thư ký Chu chút nữa sẽ gọi lại.”
Trì Vãn Chiếu, nghe thấy giọng nói dịu dàng của người kia giống như một dòng điện chạy qua, cô cũng theo đó mềm giọng:
“Không làm phiền, cô cứ nói.”
Người trong phòng họp nhìn nhau, đều là vẻ mặt kinh ngạc cùng nghi ngờ, nhưng ai cũng không có can đảm hỏi thư ký Chu.
Chu Sinh nhìn về phía Trì Vãn Chiếu, cô ra hiệu phất tay với hắn, hắn thức thời nói với mọi người:
“Mọi người giải tán đi. “
Chỉ chốc lát sau, phòng họp trống rỗng, chỉ còn một mình cô ngồi bên trong.
Khổng Hi Nhan vẫn đang hỏi:
“Cô thích ăn gì? Tôi định đi siêu thị để mua thức ăn nhưng tôi không biết phải mua gì. “
Đầu ngón tay của Trì Vãn Chiếu gõ gõ lên trên vỏ điện thoại di động:
“Cô cứ mua những gì cô thích ăn là được.”
Khổng Hi Nhan:
“Thế nhưng…”
Sau đó, cô tiếp tục:
“Tôi sao cũng được, không kén chọn.”
“Được rồi.”
Khổng Hi Nhan thản nhiên trả lời, hai đầu điện thoại có chút yên tĩnh, cô vội vàng nói tạm biệt rồi cúp.
Yên Yên nhảy vào trong lòng cô, dùng đỉnh đầu cọ cọ cằm của Khổng Hi Nhan, Khổng Hi Nhan ôm lấy Yên Yên, bất đắc dĩ nói:
“Đi thôi, chúng ta cùng đi.”
Cô mang theo một dây xích dắt mèo đeo cho Yên Yên, đội mũ và kính râm, lấy túi xách của mình và đi ra ngoài.
Siêu thị cách nhà không xa, chỉ hai con phố, lúc này còn chưa đến giờ tan tầm cho nên người trong siêu thị cũng không nhiều lắm, Khổng Hi Nhan ở siêu thị chọn vài món mình thích ăn, suy nghĩ lại mấy ngày nay Trì Vãn Chiếu có đặc biệt quan tâm đến món nào hay không.
Có vẻ như… Thực sự không.
Cô ấy không có sở thích đặc biệt ngoại trừ hầm canh mỗi ngày.
Nghĩ tới đây, Khổng Hi Nhan lại đi chọn sườn tươi, mua chút hoa quả, đi ngang qua khu thức ăn thú cưng Yên Yên liền trừng to mắt, Meo meo kêu lớn, còn cọ cọ cổ tay cô, vẻ mặt chờ đợi như muốn cô mua thức ăn cho nó.
Khổng Hi Nhan lắc đầu:
“Không được. “
Cô đã mua không ít nguyên liệu nấu thức ăn cho mèo, Yên Yên nhìn cô hùng hồn như vậy, đầu liếc sang một bên, đôi mắt như có vẻ mất hứng.
Nhìn hành động của nó như vậy, Khổng Hi Nhan có ảo giác mang theo đứa bé, cô nhịn không được cười khẽ, xoa xoa trán Yên Yên, nhỏ giọng nói:
“Những thứ đó rất nhiều calo, về nhà ta cho mi ăn ngon, được không? “
Yên Yên giống như hiểu được, nghe xong lời của Khổng Hi Nhan nó liền quay đầu nhìn cô, cuối cùng miêu ô một tiếng hai móng vuốt trước móc lên cổ tay cô, bộ dáng thân mật.
Khổng Hi Nhan cùng Yên Yên đi dạo đến khoảng năm giờ chiều, lo lắng qua một lát là giờ cao điểm, nhất định nhiều người, Khổng Hi Nhan liền mang theo Yên Yên trở về.
Băng qua hai con phố, gần nhà có một tiệm hoa, Khổng Hi Nhan đi vào chọn vài đóa, chờ ông chủ cắt rồi đưa cho cô.
Trở về nhà, Trì Vãn Chiếu vẫn chưa tan tầm, đầu tiên cô mang thức ăn đặt trong bếp, rồi cắm hoa vào trong bình hoa rỗng trên bàn trà.
Ngay sau đó mùi thơm phiêu tán trong phòng khách.
Yên Yên ngay khi trở về nhà liền nhảy lên sô pha, toàn bộ thân thể nó duỗi thẳng, không hề có hình tượng lăn trái phải, mặt mày Khổng Hi Nhan dịu xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt.
Trì Vãn Chiếu mở cửa đi vào liền thấy Khổng Hi Nhan nằm sấp trên bàn trà ngắm Yên Yên, trước mặt Khổng Hi Nhan cách đó không xa bày hoa vừa mua, màu sắc tươi sáng, mùi hương tràn vào mũi cô.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, tựa vào cửa, tỉ mỉ nhìn gương mặt người con gái kia mang theo nụ cười nhàn nhạt.
So với những bông hoa kia còn kiều diễm hơn ba phần.
Khổng Hi Nhan tựa hồ cũng không bị chuyện trên weibo quấy nhiễu chút nào, sắc mặt như thường, thỉnh thoảng còn xoa đầu Yên Yên, trong miệng lẩm bẩm vài câu, mặt mày dịu dàng.
Trì Vãn Chiếu thu hồi ánh mắt, đi vào nhà, cô đem túi xách treo lên kệ bên cạnh, Khổng Hi Nhan nghe thấy tiếng động liền quay đầu, nói:
“Trở về rồi. “
“Ừm.”
Trì Vãn Chiếu thản nhiên trả lời, đi qua Khổng Hi Nhan tiến vào nhà bếp:
“Mua gì?”
Khổng Hi Nhan đứng dậy, có chút gấp gáp, đầu gối đụng vào bàn trà, đau đến nỗi cô lập tức nhe răng nhếch miệng, trong nháy mắt Trì Vãn Chiếu liền đi tới bên cạnh cô, đỡ hai vai cô:
“Sao vậy? “
Khổng Hi Nhan ngượng ngùng cười cười: “Đụng phải, không có việc gì, một lát là tốt rồi. “
Trì Vãn Chiếu nhìn cô, vén váy lên, lộ ra bắp chân và đầu gối, cô nửa quỳ trên sàn nhà, tay phủ lên đầu gối người kia:
“Có phải ở đây không?”
Khổng Hi Nhan muốn dời chân ra, ngược lại bị Trì Vãn Chiếu một tay nắm chặt bắp chân, cô chỉ có thể trả lời:
“Ừm. “
Năm ngón tay mảnh khảnh của Trì Vãn Chiếu cùng với lòng bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng xoa xoa lên trên đầu gối Khổng Hi Nhan, Khổng Hi Nhan tiến lên(?), cúi đầu nhìn thấy vòng xoáy trên đỉnh đầu và mái tóc đen như mực.
“Sau này cẩn thận một chút.”
Trì Vãn Chiếu xoa xoa nói, không nghe được phản ứng của Khổng Hi Nhan, cô nghiêng đầu, cánh môi lướt qua gò má Khổng Hi Nhan, người kia sửng sốt giây lát, nhanh chóng lui về phía sau, đẩy tay Trì Vãn Chiếu ra.
“Cám ơn Trì tổng, tôi không sao.”
Cô nói xong dời vị trí, ngồi xuống mép sô pha, Trì Vãn Chiếu nhìn lòng bàn tay trống rỗng, khuôn mặt cô chắc chắn, mặt không chút thay đổi nói:
“Không có việc gì là tốt rồi, nếu cô xảy ra chuyện sẽ không có ai chăm sóc Yên Yên. “
Khổng Hi Nhan: …
——————–
Ps. Mình sẽ tiếp tục bộ này nha.